Tần Minh đang định thể hiện bản lĩnh thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
Anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy người gọi là Nhiếp Hải Đường.
Nhiếp Hải Đường nói với vẻ rất khó xử: “Tần Minh, anh qua đây một lát, bên em đang có rắc rối”
Tần Minh vừa đứng lên thì nhận được điện thoại, anh nói: “Tôi có việc cần rời đi một lúc.”
Nhóm người của cô gái tóc vàng kia mới đầu còn tưởng Tần Minh định ra tay đánh người, nào ngờ cuối cùng Tần Minh lại rời đi.
Điều này đã khiến cho nhóm người của cô gái tóc vàng kia mừng như điên.
“Ha ha ha, còn tưởng là anh ta định làm gì.
Hóa ra cũng chỉ là đồ hèn nhát chỉ biết chém gió thôi.”
“Cũng biết xấu hổ mà bỏ đi đấy”.
“Vậy tôi mới nói đàn ông Hoa Hạ cũng chỉ là lũ rác rưởi thôi, các oppa Hàn Quốc mới là nhất, vừa đẹp trai lại vừa biết đánh nhau.
Nghe nói các oppa Hàn Quốc ai cũng từng vào quân đội hết đấy.
Khí chất của họ thật sự rất quyến rũ.”
Mấy người đó ở đây nói luyên thuyên này nọ, khiến cho nhóm Lương Thiếu Dũng tức muốn nổ phổi.
Nhưng mà họ không dám làm lớn chuyện lên, vừa nãy gặp mấy người Hàn Quốc, nếu như không có sự giúp đỡ của Tần Minh thì kiểu gì cũng to chuyện rồi.
Tần Minh đi đến phòng nghỉ ở phía sau hội trường, gặp Nhiếp Hải Đường duyên dáng yêu kiều đang đứng đợi anh ở lối rẽ.
“Hải Đường, làm sao vậy?” Tần Minh ân cần hỏi han.
“Hừ!” Nhiếp Hải Đường nổi cơn ghen tuông, cô khoanh tay trước ngực, khiến bộ ngực đầy đặn của mình bị đẩy cao lên, gương mặt cô đỏ bừng, cô ngừng một lúc rồi mới nói: “Giải thích”
Tần Minh nghe cô nói vậy thì bật cười: “Em không tin chuyện này chỉ là hiểu nhầm thôi à? Thật ra cũng không có gì để giải thích cả, hình như nhóm cậu Dũng xúi Trần Mục Linh thể là cô ấy tỏ tình với anh thôi.
Hầy, vừa nãy ở cửa ra vào, anh thấy cô ấy hắt hơi, sợ cô ấy bị cảm rồi ốm nên anh mới khoác cái áo lên vai cô ấy, anh chỉ có ý tốt thế thôi.
Nào ngờ cô ấy lại cảm động hôn anh một cái”
Nhiếp Hải Đường tức giận đánh Tần Minh rồi nói: “Ý tốt? Anh có biết là em sẽ ghen không hả? Từ xưa đến này em và Trần Mục Linh kia đã không hợp với nhau rồi”
Tần Minh vội vàng nói: “Anh sẽ giải thích rõ với cô ấy.”
“Vậy là được rồi.” Nhiếp Hải Đường tức giận gầm lên khe khẽ, sau đó nói với vẻ đáng yêu: “Em gọi anh ra đây vì chuyện khác.”
Tần Minh đáp: “Em cứ nói đi.”
“Hiệp hội trao đổi võ thuật Trung Hàn lần này có rủi ro” Nhiếp Hải Đường nói: “Không biết là từ bao giờ nhưng nhà họ Lý đã sắp xếp một người trong gia tộc của họ vào bên phía Vụ Dương Phái, người đó có vẻ rất lợi hại”
“Phát chuyên ngoại giao với nước ngoài ấy à?” Tần Minh nghi ngờ hỏi lại.
“Vụ Dương Phái” Nhiếp Hải Đường giải thích: “Đó là cách gọi trào phúng mà giới võ thuật Hoa Hạ đã dùng để gọi những người này.
Bởi vì những người đó là phe phục vụ cho những người phương Tây, gọi nhiều rồi cũng thành quen.
Đây là một phe phái đã được thành lập từ thời Vãn Thanh dưới sự tài trợ của người phương Tây.
Họ đã được người phương Tây hỗ trợ để tăng thực lực, đồng thời họ cũng bán luôn những tri thức võ thuật
mà mình biết cho các thế lực Phương Tây, rồi làm vệ sĩ cho những người Tây lợi hại”.