Thiếu Gia Ngông Cuồng


Giẫm nát hoa hồng, tát Vương Thành Hổ, Bạch Ngọc Thuần dùng hành động nói cho tất cả mọi người cô không dễ bắt nạt.

Nhưng mà cô cũng không còn đường trốn.

Vương Thành Hổ bị bẽ mặt biến thành nổi giận.

Được mệnh danh là trùm trường, anh ta bị tổn thương lòng tự trọng và sĩ diện, anh ta căn trả thù bạo lực.

Dù sao thì nhà anh ta cho anh ta tiền giải quyết mà.

Đương nhiên anh ta rất thông minh, anh ta cũng rất giàu kinh nghiệm.

Anh ta sẽ không hành động thiếu thông minh giống như nam sinh nào đó của trường ngoại ngữ ở Xương Bình nào đấy vào năm X016, cưỡng bức cô bạn thầm mến sau đó giết người ở trong lớp, để rồi rước họa vào thân.

Anh ta phải lấy lại sĩ diện trước mặt mọi người, sau đó phục kích trong âm thầm, tìm đúng cơ hội kéo Bạch Ngọc Thuần vào trong rừng cây nhỏ ở công viên ngoài trường.

Hưởng thụ lần đầu tiên rồi nhốt lại tiếp tục tận hưởng những trò chơi kích thích, tận hưởng mỗi kiểu một lần.

Đợi chơi chán dụng cụ, quay video đe dọa cô ta, bắt cô ta cho đàn em của mình hưởng thụ.

Hưởng thụ xong kiếm người đăng tất cả video của cô ta lên mạng, cho cả trường nhìn xem cô gái giả vờ thuần khiết, giữ mình khư khư trông thế nào khi cởi đồ.

Vương Thành Hổ liếm môi, mơ tưởng điều ghê tởm trong lòng: "Xúc phạm Vương Thành Hổ tao, tao sẽ chơi từ từ với mày.

Tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết"
Vương Thành Hổ nhìn chòng chọc Bạch Ngọc Thuần thỏ trắng đang sợ hãi.

Khi cô sắp bị bắt, không biết ai bỗng nhiên hét lên: "Nhìn kìa, đó là ai?"
Mọi người nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy một người đội mũ bảo hiểm, mặc áo khoác của Baemin điều khiển một chiếc xe đạp điện cũ phi như bay đến.

Dọc đường, tất cả mọi người né tránh do sợ bị đâm trúng.


"Ai thế? Ôi tốc độ nhanh quá"
"Ai gọi giao đồ ăn à?"
"Khỉ gió, chiếc xe điện này được cải tiến, thấp nhất vận tốc sáu mươi đấy"
"Baemin bây giờ quá đáng thật, lén lút cải tiến xe điện, còn theo chuẩn của Now nữa"
Chẳng phải người đó là Tần Minh à? Dự đoán cuối cùng của Tần Minh cần anh xuất hiện, nên anh đã mua xe điện của anh giao hàng.

Anh không nghĩ nhiều, phi thẳng xe vào cứu người là được.

Có vấn đề gì có A Long ở đây rồi.

Binh vương giải ngũ lương tháng ba trăm nghìn tệ không phải để anh ta làm việc bình thường.

Nơi Tần Minh xông thẳng vào là bậc thang cao.

Nếu bay thẳng xuống với độ cao hơn một mét e rằng chiếc xe tan tác? Nhưng anh đã lao thẳng xuống, chợt xuất hiện tiếng hét, Tần Minh biến thành một cơn lốc xoáy.

Tất cả mọi người ngơ ngác, nhìn Tần Minh đội mũ bảo hiểm bay giữa không trung đến cứu Bạch Ngọc Thuần.

Đôi mắt xinh đẹp của Nhiếp Hải Đường co rụt, ban đầu chỉ ngước cảm buồn chán, sau lại nhìn thấy bóng dáng Tần Minh mang lại cảm giác rất thân quen.

Cô đứng bật dậy nhón chân cố gắng nhìn quanh, chỉ muốn thị lực tăng từ 1.

5 lên 2.

0 để nhìn cho rõ hình dáng của shipper Baemin kia.

Bởi vì mơ ước trong cô lại trở thành hiện thực rồi.

Cảnh tượng lãng mạn đã xuất hiện trước mắt cô.

Trong vườn hoa nhỏ, Bạch Ngọc Thuần cũng ngẩng đầu ngạc nhiên, khoảng cách của cô gần, cô nhìn thấy rất rõ bộ quần áo Tần Minh hay mặc.


Anh ấy đến rồi.

Cô vô cùng cảm động, Tần Minh chưa bao giờ làm cô thất vọng, anh ấy là ngôi sao may mắn của cô.

Bạch Ngọc Thuần cảm thấy Tần Minh đi xe đạp điện rất ngầu, trông anh như kỵ sĩ đến cứu cô gái đáng thương vừa nghèo vừa bất lực là cô đây.

Anh đến như câu truyện cổ tích.

ĐÁ á áP"
Vương Thành Hổ hét sợ hãi vì vị trí chiếc xe đạp điện lao vụt đến vừa khéo là trước mặt anh ta.

Trùng hợp thể nào, bánh xe đạp điện đặt đúng vào mặt Vương Thành Hổi Tiếng phịch vang to, Vương Thành Hổ bị xe đạp điện của Tần Minh đè xuống đất, cả khuôn mặt là vết bánh xe và gì đó bấn thỉu.

Tần Minh phanh gấp xe cái xoẹt, ngoảnh đầu ngoäc tay với Bạch Ngọc Thuần, nói: "Lên xe"
Bạch Ngọc Thuần rớt nước mắt xúc động, cô chìa tay kéo bàn tay chai sần khoẻ khoắn của Tần Minh, nhảy lên ghế sau ôm eo Tần Minh.

Còn Tần Minh đã nhắm chuẩn một nút giao cứ vậy phi thẳng đến.

Tần Minh chọn hướng đó không phải vì có người đi đường ở đó, mà vì A Long đang ở đó.

Một khi có người chặn đường, AÁ Long sẽ ra tay đảm bảo anh chạy thắng.

Tần Minh lái xe đạp điện chạy khỏi vườn hoa nhỏ vô cùng thuận lợi, chạy đến con đường trường rộng rãi.

Tốc độ của xe đạp điện đã cải tiến rất nhanh, tốc độ nhanh nhất đạt bảy mươi km trên giờ, thật sự là phạm tội.

Nhưng chính cái tiện này đã giúp Tần Minh chạy rất nhanh, khu đất trống chỉ còn lại cái bóng màu xanh da trời của anh.

"Huýt! Nếu tình yêu có màu sắc vậy chắc chắn là màu xanh dương!"
"Huýt!"
Không biết thanh niên dở hơi nào hò hét, những sinh viên trong trường bực bội với Vương Thành Hổ hoành hành ngang ngược trong trường từ lâu thi nhau hò reo.


"Baeminl"
"Baemin!"
Đa số mọi người đều cho rãng nhân viên giao đồ ăn của Baemin đã cướp Bạch Ngọc Thuần.

Đột nhiên có người kêu to: "Đừng đi vội người anh em, Baemin trả cậu bao nhiêu tiền lương thế, Now bên tôi trả cậu gấp đôi.

"
Tần Minh cách một khoảng xa quay đầu nói: "Lương tháng ba củ, đưa tôi về trụ sở đi"
"Ha ha ha!
Tiếng cười thích thú ngày càng lớn, mọi người cùng quay lưng làm Vương Thành Hổ càng bẽ mặt.

Khi xui xẻo mới biết mùi của bỏ đá xuống giếng.

Anh ta năm dưới đất trong nhục nhã không đứng dậy nổi.

Xe đạp điện phi như bay, tình yêu màu xanh da trời.

Sau hôm nay, Đại học Công nghệ tỉnh Hoa có thêm một câu chuyện cổ tích cảm động nổi tiếng trên mạng.

Cùng với đó, trùm đầu gấu Vương Thành Hổ tán gái không thành công mà còn bị tát, cuối cùng bị một nhân viên giao đồ ăn cướp mất người yêu cũng làm anh ta trở thành trò cười trong miệng mọi người.

Trong khi đó, đương sự Tần Minh đã đèo Bạch Ngọc Thuần đến hồ không tên khá vắng vẻ ở làng đại học.

Anh lấy hai hộp cơm trong giỏ, cười bảo: "Vừa hay đang trưa, em vẫn chưa ăn gì đúng không? Quay đây ăn rồi đi"
Hồ không tên, Bạch Ngọc Thuần lại đến đây.

Cô nhìn Tần Minh mà nước mắt lăn dài.

Cũng từ nơi này cô quen Tần Minh.

Trong một tuần đó Tần Minh đợi cô đi làm mỗi ngày, ăn gà rán sắp hỏng, ngồi đây nghe cô tâm sự tất cả nỗi muộn phiền.

Ngồi đây nhận được chiếc điện thoại thông minh đầu tiên trong đời cô.

Hôm nay, lại được anh ấy cứu ở đây.

Cô chưa bao giờ nghĩ số mệnh mình lại đáng buồn đến thế.


Chưa bao giờ nghĩ sẽ lại có một Tần Minh xuất hiện, quan tâm cô, tốt với cô, không chê cô nghèo, không chê mất mặt khi đứng cạnh người quê mùa như cô, và cũng không có ý đồ gì với cô.

Cô cảm thấy chắc chắn kiếp trước cô hy sinh vì đất nước, kiếp này đất nước mới cử Tần Minh đến cứu rỗi cô.

"Hu hu hu.

.

"
Bạch Ngọc Thuần bưng cơm hộp Tần Minh đưa cho, cô khóc trong vui sướng.

Nước mắt chảy như mưa rớt hết vào đồ ăn.

Tần Minh sững sờ, Bạch Ngọc Thuần đang vừa khóc vừa cười, trông cô rất lạ.

Anh chưa từng gặp cô gái nào khóc mà cũng đẹp nhường này.

Tần Minh nói: "Em sao thế? Ban nãy bị thương à để anh xem xem"
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu, hộp cơm của cô là cơm cà tím xào, cô ăn hết miếng này đến miếng khác, nuốt cả thức ăn và nước mắt.

Cô trả lời: "Em không sao, em không bị thương, em chỉ đang vui quá thôi.

Hoá ra! Không phải bị bắt nạt mới khóc, khi vui cũng sẽ khóc.

"
Tần Minh cười trêu: "Tất nhiên rồi, một con người bình thường không trải nghiệm được cảm xúc này đâu.

Cơm ngon không?"
Bạch Ngọc Thuần nhai đầy cơm trong miệng, nói: "Ngon ạ.

Đây là món cà tím xào ngon nhất mà em từng ăn"
Bạch Ngọc Thuần của nhiều năm về sau ăn không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, nhưng vẫn luôn gọi một đĩa cà tím xào ở quán ăn bình dân.

Người đi cùng hỏi với thân phận của cô ăn gì chẳng được? Sao lại ăn cơm bình dân này? Cô đang nhớ về xuất thân của mình à?"
Bạch Ngọc Thuần luôn cười trả lời hạnh phúc: "Vì tình yêu".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận