Kim Ji Min đáp: “Chậc chậc, sao chúng tôi có thể thua được chứ? Từ xưa đến nay, Hàn Quốc vẫn luôn coi trọng chuyện võ thuật.
Từ khi taekwondo bổ sung thêm môn hô hấp pháp của người Hoa Hạ các cô, taekwondo của chúng tôi cũng đã phát triển hơn rất nhiều, được cải tiến ở rất nhiều phương
diện khác nhau.
Mà trái lại, công phu của người Hoa Hạ các cô thì lại quá bảo thủ, vì thế nên cũng tụt hậu từ lâu rồi.”
“Với cả, quản lý của chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều năm rồi, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của chuyên gia từ Vụ Dương Phái, cuối cùng cũng đã nghiên cứu ra một loại hô hấp pháp mới, chuyên dùng để đối phó với những người trong giới võ thuật Hoa Hạ các cô
“Ôi chao, vốn dĩ tôi còn sợ rằng bên cô Nhiếp không chuẩn bị thêm chiêu gì khác mà chỉ phái mấy người yếu đuối ra, như vậy thì chẳng thú vị gì cả.
Bây giờ thấy cô cũng chuẩn bị một người có vẻ lợi hại như thế thì tôi thấy thỏa mãn rồi.”
“Sau hôm nay, giới võ thuật Hàn Quốc của chúng tôi có thể giẫm lên Hoàng Phái các cô để nổi tiếng lên rồi.
Ha ha ha.”
Kim Ji Min cười phá lên rồi phóng khoáng rời đi, mà những người bên phía Nhiếp Hải Đường nghe ông ta nói vậy xong thì đều cảm thấy rất phiền lòng, rốt cuộc thì đối phương đã chuẩn bị điều gì chứ?
Mà lúc này, Tần Minh đã đeo số báo danh lên người rồi đi lên võ trường.
Điều này khiến cho nhóm người Trần Mục Linh được mở rộng tầm mắt, hóa ra anh lên đài thật à?
“Hóa ra vừa nãy Tiểu Minh đã đi báo danh”
“Chắc chắn là Tần Minh sẽ thắng thôi, nếu không thì cậu ấy lên đó làm gì chứ?”
Cô gái tóc vàng ra vẻ độc ác: “Đi lên để tự rước nhục vào người chứ còn làm gì được chứ? Hừ, bạn trai tôi từng được giải quán quân võ thuật thiếu niên của Hàn Quốc đấy.
Anh ấy không chỉ giỏi taekwondo, mà còn giỏi cả karate, võ tự do, vật lộn, cái gì cũng giỏi.
Còn bạn trai cô vừa nhìn đã thấy là không phải dân tập võ rồi, chắc bạn trai cô lên đó khóc rồi chứ ở đấy mà thắng”
Trần Mục Linh không phục nói: “Vừa nãy có mấy người Hàn Quốc gây sự, bạn trai tôi đã đánh thắng họ đấy, cậu ấy còn lấy một địch năm”
Bạn của cô gái tóc vàng ngồi bên cạnh, nói mỉa: “Ô, đó là do người Hàn Quốc lễ phép, ga lăng, dù sao thì đây cũng là nước ngoài, họ không thể làm ẩu được.
Cô nghĩ ai cũng không có tố chất như những người Hoa Hạ các cô đấy à?"
Triệu Mộng Hoa mỉa mai đáp trả: “Tổ chất? Cười rụng răng mất thôi, Có tố chất thì đã không trêu đùa con gái nhà người ta rồi.
Tôi nhổ vào”
“Cô đang đồn thổi gì đấy hả? Đồ hèn, đợi lát nữa người tên Tần Minh kia bị đánh xong thì cô cũng sẽ chết thôi.”
“Làm như mình thì không hèn ấy? Vừa thấy người nước ngoài đã lè lưỡi ra liếm như chó!”
Hai cô gái bắt đầu quay ra cãi nhau, nước bọt bay tứ tung, dường như kẻ thù mấy kiếp mới gặp lại nhau vậy, nếu xung quanh không có nhiều người thì có khi họ sẽ lao vào đánh nhau luôn/
“Rầm!” Một tiếng gõ vang lên, cuộc giao lưu võ thuật trên võ đài đã bắt đầu.
Tần Minh đứng trên võ đài, nhìn mấy trăm khán giả xung quanh, chẳng hề có hào khí gì cả.
“Người kia là ai vậy? Có thắng được không?”
“Đừng có mà làm mất mặt nền võ thuật Hoa Hạ nữa.”
“Chuyện gì vậy? Tôi chưa nghe thấy tên người này bao giờ?.