“Hầy, đi lên thì cũng thua thôi.
Người Hàn Quốc lợi hại lắm”
Lý Tương Tinh đứng trên võ đài, nhếch mép rồi nói: “Nghe thấy chưa? Đồng bào của cậu còn chẳng tin là cậu sẽ thắng được.
Hoàng Phái xuống dốc thật rồi, trừ mấy người đi theo các ông chủ để làm ăn ra thì chẳng còn cao thủ nào nữa à”
Tần Minh không quan tâm đến lời trào phúng của đối phương, chỉ nói: “Vừa này tôi thấy anh ra tay có vẻ tàn nhẫn, làm bị thương hết mọi người rồi.
Thế mà là người tập võ à? Đây chỉ là buổi giao lưu chứ có phải là cuộc chiến sinh tử đầu”
Lý Tinh Tương đứng đối diện bẻ tay, ngạo mạn nói: “Đó là do đám người Hoa Hạ các cậu vô dụng quá thôi, đánh bừa vài chiêu là đã thua rồi.
Mấy người chỉ hợp sang khu thanh thiếu niên kia biểu diễn màn đâm thủng ván gỗ thôi”
Bỗng nhiên, một cô gái xông lên đến bên cạnh võ đài, đó chẳng phải là cô gái tóc vàng vừa mới cãi nhau với Tần Minh sao?
Cô ta nói: “Oppa, cố gắng lên, anh phải báo thủ cho em đấy.
Vừa nãy anh ta bắt nạt em”
“Gì cơ? Cậu ta bắt nạt em?” Lý Tương Tinh ngạc nhiên hỏi: “Em không nói với cậu ta rằng em là bạn gái của anh sao?”
Cô gái tóc vàng khóc lóc kể lể: “Đúng đấy, anh ta bắt nạt em, anh phải đòi lại công bằng cho em.
Hãy đánh anh ta một trận, đánh chết anh ta đi!”
Lý Tương Tinh giận tím mặt: “Nhóc con, ngay cả bạn gái tôi mà cậu cũng dám động vào? Chán sống rồi à?”
Sau khi giận dữ gầm lên một tiếng, Lý Tương Tinh giậm mạnh một bước, xông về phía trước, tung ra một cú đá tiêu chuẩn.
Cú đá này ẩn chứa rất nhiều sức mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra rằng cú đá này rất mạnh.
Trong lúc mọi người còn đang nghĩ xem Tân Minh sẽ tránh như thế nào thì bỗng nhiên Tần Minh chỉ đứng yên đó, không hề né tránh đi chỗ khác.
Không phải là vì Tần Minh không nhìn rõ mà là vì anh cho rằng sức mạnh của đối phương chẳng đủ mạnh để uy hiếp đến mình.
Một tiếng “huych” vang lên, nhưng Tần Minh vẫn không hề bị ảnh hưởng gì.
Lúc này, có một vài người mới của Hoàng Phái đứng ở sảnh khách quý xem trận đấu này: “Người này bị sao thế? Sao lại không tránh đi? Cô Nhiếp, người này lợi hại hơn chúng tôi thật à?”
“Nhìn có vẻ như anh ta là người trong nghề thật đấy”.
“Hay vì đây là lần đầu tiên anh ta lên đài nên bị dọa sợ, không dám động đậy?”
“Đả hai nhát rồi, anh ấy bị coi thành bao cát đấy à?”
Nhiếp Hải Đường cũng nhìn xuống lôi đài, nói: “Mọi người yên tâm đi, người này lợi hại lắm.
Tôi rất tin vào anh ấy, anh ấy sẽ không khiến chúng ta mất thể diện đâu.”
Lúc này, Lý Tương Tinh đứng trên lôi đài, đã liên tục bảy tám lần, nhưng Tần Minh vẫn đứng yên như cũ.
"Á á á á, oppa!” Cô gái tóc vàng ở dưới đài kích động hét lên liên tục, cô ta là một người bình thường nên chẳng thể nhìn ra được sự thành thạo của Tần Minh.
“Có chuyện gì vậy? Sao như đống cát thế?” Vẻ mặt Lý Tương Tinh bắt đầu nghiêm túc lại, gã ta hiểu rất rõ sức mạnh của mình, nhưng đá bảy tám nhát rồi mà vẫn không có tác dụng gì cả, thậm chí Tần Minh còn chưa ngã xuống, gã bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Hây!” Lý Tương Tinh lùi về phía sau lấy đà, sau đó bỗng nhảy lên không trung, dùng hết sức để đá thêm nhát nữa..