Mặt người hướng dẫn Mã sượng sùng, sao ông lão Hàn Quốc này tự tin vậy?
Nhưng ông ta không thể làm cứng lên được, đối phương là ông chủ của ông ta.
Nhưng nghe nói Tần Minh đã gây rất nhiều rắc rối ở Bắc Kinh, nghe nói thậm chí Lý Thuấn của nhà họ Lý cũng từng thua anh.
Tuy rằng nhà họ Lý tung tin Tần Minh chơi chiêu mờ ám nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì Tần Minh cũng là một nhân vật nguy hiểm.
Trên võ đài, đúng là ban tổ chức đã tìm mười cao thủ Hàn Quốc.
Mười người đánh một người, trong nháy mắt không khí trong sân vận động đạt đến đỉnh điểm, tiếng hò hét vang lên không ngừng.
địa bàn của Hoa Hạ., nếu Tần Minh có thể đánh thắng mười người, chắc chắn ngày mai anh sẽ lên trang nhất.
Trên khán đài, Trần Mục Linh lo lắng nói: "Tần Minh có thắng nổi không? Nhiều người thế mà."
Triệu Lập Ngưu cũng lo lắng nói: "Không rõ lắm nhưng có lẽ Tiểu Minh đã chắc rồi nên mới nói vậy nhỉ?"
Trần Mục Linh lại khó hiểu hỏi: "Tại sao cậu ấy lại làm vậy?"
Triệu Mộng Hoa cười nói: "Có thể là vì thể hiện trước mặt em, nếu không em cứ nhìn thử đi, trận thi đấu giao lưu Trung - Hàn phải đăng ký từ trước, chẳng phải ban nãy cậu ta bỏ đi à? Có lẽ là tìm cách gì đó giành được một chỗ trong danh sách, mà ban tổ chức bên chị thấy tuyển thủ Hoa Hạ thua nhiều quá nên lợi dụng Tần Minh để giành chiến thắng, chẳng phải một công đôi việc hay sao?"
"Vì em?" Trần Mục Linh nghe giải thích như vậy, cảm xúc dâng trào, nhìn lên võ đài với ánh mắt chờ mong.
Cùng với hiệu lệnh của trọng tài, trên võ đài, mười tuyển thủ Hàn Quốc đồng loạt nhằm về phía Tần Minh.
Ồ, trong nháy mắt ba nắm đấm và bốn cẳng chân đồng loạt tấn công về phía Tần Minh theo các hướng khác nhau.
Mặc dù họ đông người nhưng đã chuẩn bị từ trước nên không hề hỗn loạn, không ảnh hưởng lẫn nhau, Tần Minh không tìm được bất kỳ góc chết nào.
Bich bich bich bich!
Tất cả nắm đấm dồn lên người Tần Minh, bởi vì anh bị bao vây rồi nên không thể trốn được, đâu phải đang đóng phim.
Nhưng mặc dù Tần Minh bị đánh nhưng vẫn đứng im bất động, cơ thể thật sự rất khoẻ.
Có một tên Hàn Quốc đá vào vào xương bắp chân của Tần Minh, tự đá đến gãy xương, đau đến mức cậu ta phải hét lên thảm thiết.
Tần Minh gãi cổ nói: "Chậc chậc, các người chưa ăn cơm à? Xem ra thức ăn của Hoa Hạ không hợp khẩu vị của các người nên các người phải để bụng đói đến tham gia trận đấu giao lưu"
"Không thể nào."
"Sao lại không bị ảnh hưởng gì vậy?"
"Một đấm của tôi có thể đập vỡ năm viên gạch, ban nãy cú đấm của tôi đã đấm thẳng vào tim cậu ta."
"Quái vật, cậu ta không phải con người."
Vèo, Tân Minh chợt duỗi tay, nhanh như bóng, bắt lấy người mắng anh không phải con người, cách lên ném xuống đất như ném gà.
Tần Minh mỉa mai: "Đâu là đấu, mắng là sai rồi.
Nghĩ tôi dễ ăn hiếp lắm à?"
Thịch một tiếng, sau khi người Hàn Quốc kia bị ngã xuống thì không đứng lên nổi..