Tần Minh nói: “Chiều bên ngoài gì chứ? Mấy người ở đây ai mà chẳng ngâm
mình vào ấm sắc thuốc để phát triển chứ? Làm gì có ai chưa từng mua thuốc để tăng cường sức khỏe? Chẳng qua là bây giờ thầy tôi rớt đài, thân phận tôi lại khá phức tạp nên mọi người kiếm cớ không muốn qua lại với tôi thôi.”
Hoàng Thắng Cửu xấu hổ ra mặt: “Cậu cũng không cần phải nghĩ nhiều thế đâu.
Cậu đến gặp tôi có việc gì à?”
Tần Minh nói: “Đúng đấy, tôi muốn hỏi về chuyện thầy tôi.
Ông Hoàng có tin gì về ông ấy không?”
“Ông ấy đang ở Vân Nam, hỏi thăm mấy người bạn cũ” Hoàng Thăng Cửu nhìn sang hai bên rồi nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, nhà họ Triệu bỗng đè chuyện truy nã xuống.
Theo tôi thấy thì có vẻ như do mâu thuẫn trong nhà họ Triệu các cậu quá phức tạp.
Với tư cách là người đi trước thì tôi cho cậu một lời khuyên nhé, sau này về nhà họ Triệu thì cậu nên cẩn thận một chút”
".” Tần Minh hơi bất ngờ, anh không nghĩ là mình hỏi một câu là biết luôn được chỗ mà Trương Toàn Chân đang ở.
Còn cách giải quyết của nhà họ Triệu thì Tần Minh lại hiểu, Thường Nhụy ngay từ đầu đã gom góp nhiều quan hệ như vậy là để báo thù cho Thường Hồng Hi, Triệu Trinh có thể chịu đựng bà ấy cả đời, bây giờ chuyện bị hỏng như vậy có khi ông ta còn đang mừng thầm, sao lại nỡ đi truy cứu trách nhiệm của đồng phạm mình chứ.”
Tần Minh cảm kích nói: “Cảm ơn ông Hoàng”
Hoàng Thắng Cửu nói: “Chuyện này cậu không cần phải cảm ơn tôi đâu.
Cậu đến đúng lúc lắm.
Tôi còn có một việc muốn nói, bây giờ mọi người đều đang rất sợ xem cậu có thể ở lại Hoàng Phái hay không?
Tần Minh cười nói: “Sợ? Ha ha ha, ông Hoàng nói câu này, tôi cảm thấy hơi khó hiểu đấy.
Tôi nhớ là mình đã đóng tiền nhập hội rồi, mặc dù chỉ là vài chục triệu, nhưng tính ra cũng nhiều hơn đa số mọi người ở đây rồi”
Hoàng Thăng Cửu mỉm cười nhìn Tần Minh, nghĩ thầm: “Thằng nhóc này giống hệt Trương Toàn Chân, càng ngày càng khó đoán.
Cậu có tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ chống lưng là đã đủ để đem ra dọa người khác rồi, rồi lại còn là cháu trai nhà họ Triệu nữa.
Cậu chính là con hổ dữ, đám cừu non chúng tôi sao đủ để cậu nhét kẽ răng chứ”.
Hoàng Thăng Cửu nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, tất nhiên là chúng tôi muốn giữ cậu lại rồi, nhưng mà...!Hày, thôi thế này đi, cậu đi theo tôi”
Tần Minh đi theo Hoàng Thăng Cửu vào một chỗ, ông ta nói: “Đây là chú ba của tôi, Hoàng Kỳ, từng là chiến sĩ tham gia kháng chiến, sau khi xuất ngũ thì luôn phát triển võ thuật Hoa Hạ, giúp Hoàng Phái trở nên lớn mạnh.
Bây giờ ông ấy đã chín mươi tám tuổi rồi”
Tần Minh nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt ông ta rất hồng hào, tóc nửa trắng nửa đen, bây giờ ông ta đang mỉm cười nói chuyện với khách khứa nhìn không giống một ông lão chín mươi tám tuổi gì cả.
Tần Minh nghĩ thầm: “Hô hấp pháp này lợi hại đến vậy cơ à? Còn có thể khiến cho người ta kéo dài tuổi thọ, cải thiện sức khỏe? Bảo sao mấy người này lại tranh nhau như vậy.”
“Ấy, đây chẳng phải là cậu Tần sao?” Hoàng Kỳ vừa nhìn đã nhận ra Tần Minh, ông cụ chủ động đứng dậy, nói: “Nghe nói cậu Tần còn quen biết với nhà họ Triệu, là đứa con thất lạc nhiều năm của Triệu Tụng Lễ, nhìn giống hệt Triệu Chính Ngôn, bây giờ nhìn lại thì đúng là vậy rồi”
Tần Minh khách sáo: “Chào ông cụ Hoàng, tôi là tôi, nhà họ Triệu là nhà họ Triệu.
Lần trước tôi gây chuyện với nhà họ Triệu và nhà họ Lý, may nhờ có Hoàng Phái giúp đỡ mới thoát thân ra được.”
Hoàng Kỳ cười nói: “Ha ha ha, cậu Tần cứ nói đùa, cậu Tần tuổi trẻ tài cao, lại còn là học trò ruột của Trường chân nhân, không có chúng tôi thì vẫn có thể thoát khỏi nguy hiểm thôi.”
Hai người nắm lấy tay nhau, Tần Minh muốn bỏ tay ra nhưng Hoàng Kỳ lại không chịu thả, vậy là hai người vẫn chứ nắm tay nhau như thế.
Hơn nữa, Tần Minh còn cảm nhận được là đối phương đang bắt đầu gồng tay lên, có vẻ như đang muốn thăm dò mình.
Bây giờ thực lực của Tần Minh cũng không hề yếu chút nào.
Anh không sợ, nhưng lại khá bất ngờ khi thấy Hoàng Kỳ lớn tuổi rồi mà cơ bắp vẫn khỏe không kém gì người bình thường.
Hoàng Kỳ nói: “Cậu Tần, tôi xin phép nói thẳng, cậu là người nhà họ Triệu, tất nhiên là cũng sẽ qua lại khá thân với nhà họ Lý.
Tôi sợ cái miếu nhỏ Hoàng Phái này của chúng tôi sẽ không chứa nổi được vị Phật lớn như cậu.
Tôi có thể trả lại phí hội viên cho cậu”
“Vị trí của thầy cậu thì chắc là Hoàng Thắng Cửu cũng nói rồi nhỉ, nếu có thời gian thì cậu có thể đến gặp thầy cậu, Trương Toàn Chân”
Tần Minh nghe vậy thì nghĩ, nói vậy thì khác nào là đang bảo anh rời khỏi Hoàng Phải đâu?
Về lý thì bây giờ Trương Toàn Chân bị đổ, anh cũng không cần thiết phải ở lại Hoàng Phái, anh em nhà Tống Nghĩa Tinh cũng không ở đây, thân phận của Tần Minh lại đặc thù nên cũng không có ai chào đón anh cả.
Những người
.