Tần Minh bỗng bị hai người thay phiên nhau tấn công từ hai bên như đang trêu đùa, thật ra tốc độ của anh không chậm đến mức đó, nhưng anh cố tình làm vậy.
Sau hai lần tấn công, Tần Minh đã để lộ sơ hở, bị Hoàng Tín đá mạnh xuống đất, anh còn cố ý bất mãn kêu lên: “Hai người cố tình chơi bẩn, có bản lĩnh thì đánh một cách tử tế với tôi một trận đi nào!”.
Nhưng đáp lại anh lại là nắm đấm của Hoàng Tín và Lưu Hạo Vũ, hai người họ cứ thế điên cuồng lao vào đấm anh.
Tần Minh thầm nhẩm thời gian trong lòng, khi thấy mình diễn cũng đủ thời gian rồi thì anh cắn môi, khiến máu chảy ra hỏi miệng rồi tức giận nói: “Mấy người lấy nhiều đè ít, không công bằng!”.
Nói xong anh còn cố tình nhổ ra một ngụm máu.
Nhưng dù Tần Minh không giữ lời thì những người khác vẫn hùa vào với nhau bắt Tần Minh phải thực hiện lời mình đã nói.
“Sao lại không tính chứ, dám chơi dám chịu!”
“Cậu Tần, sao cậu lại nói mà không giữ lời vậy, như thế thì mất hết thể diện của thầy cậu là Trương Toàn Chân đấy!”
“Đưa đồ ra đây.
Rõ ràng là cậu tự nói mà!”
Mộc Thư Vân thấy vậy thì rất sốt ruột, bà ta định đi ra ngoài nhưng lại bị Nhiếp Hải Đường kéo lại, ý bảo bà ta đừng có ra mặt.
Tần Minh thấy mọi người xung quanh đều lên tiếng trách mình thì miễn cưỡng lấy quyển “hô hấp pháp gia truyền của nhà họ Mộc” ra, tất cả mọi người điều yên tĩnh lại ngay lập tức.
Không ngờ rằng bí kíp lại được viết lên một tấm vải.
Tần Minh nhìn về phía nhà họ Mộc với vẻ áy náy, sau đó bỗng nhiên quỳ sụp xuống: “Ông cụ Mộc, lỗi là ở cháu, cháu xin lỗi nhà họ Mộc, cháu..”.
Mộc Hải Nhiễm không rõ chuyện này thế nào, nhưng ông cụ vẫn cảm thán đáp: “Nếu như lần trước không nhờ cháu thì nhà họ Mộc cũng không thể lấy lại được nhà tổ nhà họ Mộc về được.
Lần trước cả nhà họ Mộc cũng đều đồng ý giao thứ này cho cháu rồi.
Tiểu Tần, cháu đừng tự trách mình.
Nhà họ Mộc không truy cứu trách nhiệm của cháu đầu”
Mấy người quản lý bên Hoàng Phái thấy ông cụ Mộc ra vẻ thất vọng thừa nhận như vậy thì ai nấy cũng đều ghen tị đến mức đỏ cả mắt.
Đây chính là hô hấp pháp đã từng làm chấn động giới võ thuật Hoa Hạ ngày xưa, họ đều là người luyện võ, ai cũng cho rằng thứ này không hề thua kém gì môn pháp của nhà họ Lý cả.
Hô hấp pháp của nhà họ Mộc đã từng bị phủ bụi hằng trăm năm trời, cuối cùng cũng xuất hiện lại rồi.
Sư phụ của Lưu Hạo Vũ là Nhiếp Khánh Vinh lập tức tiến lên rồi nói: “Tần Minh, cậu thua rồi, đưa nó ra đây.”
Nhưng Hoàng Kỳ lại đánh mắt với con trai mình, sau đó người kia cũng đi lên, nói: “Ông Nhiếp, Tần Minh thua dưới tay con trai tôi là Hoàng Tín, đây là đồ của nhà họ Hoàng chúng tôi.”
Nhiếp Khánh Vinh cũng ngang ngược đáp: “Không, cậu ta thua dưới tay của học trò tối, Lưu Hạo Vũ”.
Nhà họ Hoàng thấy vậy thì nổi giận quát lớn: “Nhiếp Khánh Vinh, ông đừng có mà quá đáng.
Rõ ràng là Hoàng Tín đã đánh bại Tần Minh mà!”
Nhiếp Khánh Vinh là người quản lý của Hoàng Phái, tất nhiên là xung quanh ông ta cũng có rất nhiều cấp dưới khác, những người đó cũng lập tức đứng ra ủng hộ ông ta.
“Tần Minh thua dưới tay Lưu Hạo Vũ, đáng ra ông Nhiếp nên nhận thứ này.”.