"Thế là thế nào? Cậu ta bảo con đi dạy cho người ta một bài học? Con đường đường là sinh viên xuất sắc của Đại học Yale, ở nước M có biết bao nhiêu người của phố Wall mời chào con mà con đều không đi.Nếu không phải vì ba của cậu ta thì có lẽ con đã phát triển rất tốt ở phố Wall rồi"
Trong xe Trumpchi, Thích Minh Huy bực dọc, anh ta cảm thấy tài năng của mình không được Tần Minh trọng dụng.
Bữa tiệc đã kết thúc, Tần Minh giao cho Thích Minh Huy một nhiệm vụ để thử năng lực của anh ta, sau đó mới quyết định có bổ nhiệm trực tiếp hay không.
Bởi vì việc bố nhiệm nhân sự của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ phần lớn đều bắt đầu làm từ cơ sở, còn đảm nhiệm chức vị trực tiếp đều là do cấp trên chỉ định hoặc là dựa vào quan hệ.
Tần Minh cho Thích Minh Huy vào làm tổ trưởng đại diện thành phố Quảng là điều không thể, trước tiên thử năng lực của anh ta rồi tính sau.
Trong ô tô, Thích Minh Huy nói: "Dạy dỗ một tên cậu ấm ngang ngược, như thế không phải là càn quấy hay sao?"
Thích Miếu Miếu cười tủm tỉm, nói: "Có lẽ cậu chủ của chúng ta và cậu cả nhà họ Nhiếp tranh giành một cô gái nào đó, nhưng lại không giành được nên đành để anh xả giận giúp mình.Chẳng phải đơn giản lắm à? Giải quyết dễ dàng, vị trí tiểu tổ trưởng thành phố Quảng sẽ thuộc về anh, anh không vui à?"
Âu Dương Thiên phấn chấn: "Ô kìa, thế là cậu chủ đồng ý thỉnh cầu của chúng ta à? Cậu ấy dễ tính quá nhỉ"
Hai người phụ nữ có vẻ rất vui mừng, nhưng Thích Minh Huy nhận ra thái độ của ba và anh mình lại không giống như thế, họ khá trâm mặc.
Anh ta hỏi: "Ba, lẽ nào việc này còn có điều gì mờ ám ư?"
Thích Vân Đông nhìn Thích Minh Huân ngồi ở ghế phó lại, nói với anh ta: "Minh Huân, chäc con cũng nghĩ ra rồi chứ? Con giải thích đi"
Thích Minh Huân thở dài, nói: "Việc này rất nguy hiểm, cũng rất phiền toái.
May mà có ba và anh, nếu để một mình em đi làm, Minh Huy, nhất định sẽ sai hoàn toàn, hơn nữa còn rước họa vào thân"
"Thế tức là sao?"
Ba người ngồi sau hỏi với vẻ khó hiểu.
Thích Minh Huân giải thích: "Đây không phải là chuyện thiếu gia nhà giàu tranh giành tình nhân gì cả, em có biết tình hình của nhà họ Nhiếp không?"
Thích Minh Huy nhướng mày, nói: "Nhà họ Nhiếp là gia tộc quyền quý mới xuất hiện ở thành phố Quảng, Tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị là công ty niêm yết, việc kinh doanh rất thành công, trước mắt đang phát triển theo hướng đa dạng hóa.
Sao thế?"
Anh trai của anh ta lắc đầu: "Em chưa tìm hiểu kỹ càng thì có tư cách gì mà oán giận? Lúc trước việc làm ăn của nhà họ Nhiếp xuất hiện nguy cơ, chính cậu chủ đã ra lệnh cho Hầu Khánh ra tay giúp đỡ họ.
Sau đó tiểu thư của nhà họ Nhiếp bị bắt cóc, nhưng lại được cứu trong nháy mất, những tên bắt cóc đó là cấp dưới của cậu cả Thường Hoan, cuối cùng chỉ còn một người sống sót trở về.
Nước M truyền tin tức lại răng những tên lính đánh thuê ấy vừa trói cô gái đo đi thì đã bị bắt ngay lập tức, thậm chí còn chưa gặp được cậu chủ"
Thích Miếu Miếu bĩu môi, nói: "Những việc này chứng minh được cái gì? Thủ đoạn của cậu Tần rất lợi hại à?"
Thích Minh Huy bỗng giật mình kinh ngạc, anh ta vỗ đùi, nói: "Em hiểu rồi.
Hiện tại cậu chủ đang ở giữa cơn bão, nhà họ Nhiếp chính là ván cầu để những người đó tìm được cậu chủ, thế nên Hầu Khánh mới bị điều đi.
Cậu chủ gây rắc rối cho Nhiếp Chính Minh, mục đích không phải là gây rắc rối thật mà là để phủi sạch quan hệ, làm cho những người đó không nhằm vào nhà họ Nhiếp nữa, từ đó khiến cho người ngấp nghé vị trí thừa kế mất đi cầu nối với cậu chủ.
Việc này liên quan đến sự an toàn của cậu chủ"
Thích Vân Đông mỉm cười vui mừng: "Đúng vậy, Minh Huy, con nhìn ra rồi.
Đừng nghĩ cậu chủ nhàm chán như thế, bây giờ cậu chủ phải chịu áp lực lớn lãm đấy"
Thích Minh Huy nói tiếp: "Vì vậy con nhất định phải làm được sao cho vừa có thể chèn ép nhà họ Nhiếp đế phủi sạch quan hệ, làm cho những người ở nước M mất đi ván cầu tìm được cậu chủ, đồng thời lại không thể bại lộ thân phận của cậu chủ, hơn nữa còn phải khiến Nhiếp Chính Minh biết đi tìm ai để xin lỗi.
Chậc...!
thế này thì quá khó khăn, nếu Nhiếp Chính Minh không nghĩ ra được là ai thì không phải còn uổng công dân vặt anh ta à?"
Thích Vân Đông cười nói: "Nếu giải quyết dễ dàng như thế thì cậu chủ còn đế con đi làm gì nữa? Cậu ấy sẽ cho con nhúng tay vào việc làm ăn khổng lồ của thành phố Quang sao?"
Nhưng Âu Dương Thiến lại cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: "Sớm muộn gì thân phận của cậu Tần cũng phải công khai, cậu ấy gặp càng nhiều cấp dưới thì sẽ càng dễ bại lộ hơn.
Vậy làm như thế có mục đích và ý nghĩa gì?"
Thích Minh Huy suy nghĩ thông suốt, anh ra nở nụ cười thông tuệ: "Mẹ, mẹ không hiểu rồi.
Cậu chủ đang chạy đua với thời gian, chạy đua với ông Thường, bại lộ thân phận càng muộn càng có lợi cho cậu ấy, cậu ấy cũng càng dễ dàng nắm giữ đế quốc xí nghiệp Hoàn vũ tương lai trong tay."
Thích Miểu Miểu bĩu môi, nói: "Cái gì vậy, em nghe chẳng hiểu gì cả"
Nếu Tần Minh có mặt ở đây, chắc chắn anh sẽ phỉ nhổ, mấy người giỏi tưởng tượng thật đấy, quả thật là suy nghĩ nhiều rồi.
Anh thật sự chỉ là khó chịu với Nhiếp Chính Minh thôi, chỉ đơn giản là muốn chèn ép đối phương để anh vợ tém tém lại, sau này đừng ngăn cản anh và Nhiếp Hải Đường ở bên nhau nữa.
Trong biệt thự đỉnh Vân Sơn, Tống Dĩnh tiễn năm người nhà họ Thích đi rồi đi đến cạnh Tần Minh.Cô ta thấy Tần Minh day trán có vẻ mệt mỏi, đau lòng bưng một cốc nước nóng đến cho anh rồi nhẹ nhàng lau mặt anh.
Tống Dĩnh dịu dàng nói: "Cậu chủ, để tôi xoa bóp cho cậu"
Tần Minh nói: "Được, tay nghề mát-xa của Tống Dĩnh là lợi hại nhất, lần trước say rượu cũng nhờ cô xoa bóp giúp tôi mới dễ chịu"
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ nên uống rượu ít thôi, ông chủ uống quá nhiều nên sức khỏe mới kém đi đấy"
Tần Minh mỉm cười lúng túng, trước đây anh không hay uống rượu, nhưng bây giờ thì khác.
Anh nói: "Nhưng uống bao nhiêu rượu, tôi có được bấy nhiêu người bạn.
Họ đầu là những người rất quan trọng, hiện nay tình thế chưa ổn định, tôi không thể để mất họ"
Tần Minh thoải mái ngửa ra sau, đầu tựa vào ngực Tống Dĩnh, anh có thể cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại ấy, nhưng tay của cô ta lại rất nhỏ, nhẹ nhàng day huyệt đạo, quả rất thoải mái làm anh không nỡ dịch chuyển.
Tần Minh dần dần thiếp đi, lần trước say rượu anh gối lên đùi Nhiếp Hải Đường ngủ, lần này lại gối lên ngực Tống Dĩnh mà ngủ.
Nửa đêm, Tần Minh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường.
Anh không hề cảm thấy đau đầu sau cơn say, kỹ thuật xoa bóp của Tống Dĩnh thật sự lợi hại, khiến anh vô cùng thoải mái.
Tần Minh đứng dậy tìm nước uống, thế nhưng anh thấy được phòng sách vẫn sáng ánh đèn, Anh đi đến đó, ở một đầu khác của bàn tròn dài, ba chiếc máy tính đẳng trước Tống dĩnh đều bật sáng, trước mặt là một chồng giấy tờ.
Còn cô ta lại nằm ngủ trên bàn một cách mệt mỏi.
Tần Minh cảm thấy đau lòng cho người phụ nữ này, trước mất có rất nhiều công việc và nhiệm vụ đang phải giao nhận, những tài liệu trước kia đưa cho Thường Hồng Hi có lẽ sẽ đưa cho Tần Minh, mà anh làm sếp lại không làm gì cả, thế là Tống Dĩnh phải vất vả.
Tần Minh lấm bấm: "Xem ra sau này không thế làm phiền Tiểu Dĩnh quá nhiều"
Tiếp xúc với nhau một thời gian dài, Tần Minh cũng đã nhận ra sự cố gắng và lòng trung thành dành cho mình của Tống Dĩnh, cô ta nghiêm túc mà xem chuyện của anh như trách nhiệm của mình, bởi vậy Tần Minh cũng thay đổi cách xưng hô với đối phương.
Tần Minh nhìn Tống Dĩnh nằm ngủ say trên bàn, trông rất yên bình, tướng ngủ của cô ta rất đáng yêu, anh không nhịn được cúi xuống...!
bế Tống Dĩnh lên theo kiểu bế công chúa.
Tần Minh đưa Tống Dĩnh về phòng của cô ta, sau đó anh trở lại phòng sách, nhìn một chồng tài liệu dày chờ được ký tên và đóng dấu.
Nhìn kỹ thì thấy phần lớn đều là tài liệu Thường Hồng Hi đã phê duyệt, kiến nghị Tần Minh nên làm như thế nào, đây là đang rèn luyện anh.
Tần Minh cười gượng, một người sếp không làm việc như anh đúng là quá thất bại.
Tần Minh vừa nhìn vừa suy đoán và nghiên cứu bản phân tích các tài liệu được phê duyệt, ví dụ như tại sao không đầu tư vào thị trường điện thoại di động của châu Âu nữa, hay như vì sao quy mô và tốc độ tăng trưởng của thị trường Ấn Độ lại tăng nhanh, làm sao để đánh vỡ quan niệm truyền thống của Ấn Độ và mở rộng thị trường tiêu dùng,...!
Càng xem, Tần Minh càng cảm thấy Thường Hồng Hi lợi hại, đồng thời anh cũng hấp thụ mớ kiến thức này tựa như đói như khát, anh là sinh viên ngành kinh tế, vì vậy nghiên cứu rất thuận lợi.
Thời gian bất giác trôi qua, sáng sớm Tần Minh ngáp một cái, bảo A Long đưa anh về trường đi học..