Tần Minh vô cùng kinh ngạc, người này chịu được cú đấm của anh?
Các cao thủ trong giới võ thuật ở Bắc Kinh đều không chịu được.
Tần Minh bỗng chốc cảm thấy hứng thú, sử dụng kỹ năng thực chiến “Thái cực tán thủ” mà anh thành thạo nhất, anh cũng biết cái này.
Lần này Phương Cửu Thông ra đòn phủ đầu, chiêu của anh ta là tác thủ và Muay Thái, sở trường là kỹ năng phần chân, vừa chạm mặt đã đá Tần Minh liên tiếp bảy tám cú, cú sau mạnh hơn cú trước.
Tần Minh dựa vào kỹ năng Thái cực thực chiến, nhiều lần lấy mềm chống lại cứng, khiến mỗi cú đấm của Phương Cửu Thông đều vô ích như đấm vào bông.
Trời đông tuyết phủ, hai người ở bên đường đánh nhau, để tiện phát huy còn cởi cả áo ra.
Vài người đi đường xung quanh dần nhiều thêm, họ vô cùng tò mò khi thấy hai người đánh nhau rất ra dáng, cú đấm lõm cả trụ điện ở bên đường, lần lượt dừng lại quay phim.
Thường Tuyết thấy bên cạnh có nhiều người xem, biết thân phận của Tần Minh đặc biệt thì vội khuyên: “Trời ơi hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
Nhưng Phương Cửu Thông đánh đến phấn khích đâu có quan tâm, anh ta xoạc chân, tung cú đấm, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước.
Mà Tần Minh cũng một lúc lâu rồi không tấn công được, ngạc nhiên và kỹ năng và sức mạnh của người trước mắt không hề kém cạnh anh, thậm chí anh còn cảm nhận được kỹ năng của Phương Cửu Thông mạnh hơn anh nhiều, anh chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.
Tần Minh thấy có nhiều người thì tung một cú Nhất Thốn Quyền, kéo dài khoảng cách, nói: “Nhiều người rồi, giải tán thôi”
Phương Cửu Thông thấy đám đông vây xem, ai cũng giơ điện thoại quay phim thì vội che mặt lại, nói: “Hừ, người học võ bây giờ chỉ tập trung vào kỹ năng biểu diễn và hào nhoáng bên ngoài, không ngờ cậu có thể luyện đến trình độ này, đáng quý lắm, thảo nào cô ấy thích cậu.”
Tần Minh nói: “Thực ra quan hệ của chúng tôi không phải...”
Phương Cửu Thông ngắt lời: “Đủ rồi, không cần giải thích nhiều, đối xử tốt với cô ấy đấy.
Cô ấy là người phụ
nữ hiếm hoi tôi vừa gặp đã yêu, nhưng tôi với cô ấy có duyên vô phận, hời cho cậu đấy.
Nhưng cậu có chút bản lĩnh, cũng có thể cho cô ấy hạnh phúc, tôi không phải loại cậu ấm ăn chơi mặt dày trơ tráo, tôi sẽ chúc hai người hạnh phúc, tạm biệt”
Nói xong, Phương Cửu Thông nhanh chóng rời đi.
Tần Minh vô cùng buồn bực, anh đều nói xong cả rồi, sao giải thích được nữa?
Người đi đường cũng dần giải tán, còn không quên lâm bẩm: “Ôi chao, màn biểu diễn vừa rồi xuất sắc quá, giống y như thật”
“Đàn ông thì thích tranh giành người yêu, nhưng cô gái đó đẹp thật, chả trách đàn ông tranh giành”
“Hồng nhan họa thủy đấy, nói không chừng người phụ nữ đang vui trong lòng.”
“Mùa đông mà mặc một cái áo cũng không lạnh, máy người này thật sự biết võ à?”
Tần Minh tức đến ói máu, mấy người các người chỉ biết tung tin nhảm, anh cũng che mặt, vội vàng rời đi..