Tần Minh kéo Thường Tuyết đến một nhà hàng lẩu, suy nghĩ nên ăn chút gì trước.
Không may lại gặp Phương Cửu Thông.
“Ế? Trùng hợp vậy? Cùng ăn đi” Phương Cửu Thông không oán hận gì mà gọi hai người ăn chung.
Tần Minh cũng rất hứng thú với anh ta, bởi vì với thực lực hiện tại của mình, anh rất tự tin rằng người bình thường không mang theo vũ khí thì khó mà thắng được anh, Phương Cửu Thông là trường hợp đặc biệt.
Anh có ý muốn làm quen.
“Chúng ta không đánh thì không quen, tôi tên Tần Minh” Tần Minh ngồi xuống tự giới thiệu, nói: “Kế nghiệp thầy Trương Toàn Chân ở Hổ Long Sơn”
“Ô, cậu là người cùng đường à?” Phương Cửu Thông bất ngờ: “Hổ Long Sơn chắc là người của Hoàng phái”
Tần Minh cười: “Đúng vậy, nhưng tôi chỉ theo thầy học vài kiến thức sơ sài thôi.”
Phương Cửu Thông cười lớn: “Trình độ của cậu mà gọi là sơ sài à? Lực một cú đấm đủ để giết một con bò đấy, e là đã luyện võ nhiều năm rồi đúng không? Khiêm tốn quá là không đúng đầu”
Tần Minh cười, lại nhớ tới trận đấu vừa rồi, hỏi: "À, vừa rồi có một chiều, anh giải quyết thế nào vậy?”
Hai người vừa ăn vừa khoa tay múa chân, Thường Tuyết bên cạnh không xen vào được, lặng lẽ ăn, nhìn quan hệ hai người thế mà lại nhanh chóng thân quen với nhau.
Cuối cùng hai người còn kết bạn, nếu không phải Phương Cửu Thông có việc thì e là Tần Minh còn muốn mời anh ta về khách sạn để thúc đẩy tình cảm.
Thường Tuyết tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ: “Anh vẫn giống như trước, ai cũng nói chuyện được.”
Tần Minh cười: “Phương Cửu Thông hơi giống tôi, thích kết bạn.
Phải rồi, ăn uống no nê rồi, cô cũng chẳng còn rắc rối gì, tôi đưa cô về”
“Tôi chẳng có chỗ nào mà về được cả” Thường Tuyết nói: “Ba tôi là Thường Hồng Hi, giờ ông ấy thất thế rồi, hai anh trai tôi cũng đã chết, tôi còn có thể làm gì?”
Tần Minh nói: “Cô muốn sống thế nào? Tôi có thể cho cô, giấu họ giấu tên cả đời sống không cần lo ăn lo mặc? Cuộc sống bình thường? Hay là có sự nghiệp?”
“Không cần, anh biết sao tôi đến Tương Tây không? Thường Tuyết lắc đầu nói: “Bởi vì tôi phát hiện, có lẽ ba tôi vẫn chưa chết”
Tần Minh giật mình: “Sao cô nói vậy? Ông ta đã chết rồi, tôi giết chết.”
“Hừ, anh nói dối chứ gì?” Thường Tuyết ngẩng đầu nhìn Tần Minh, nói: “Từ nhỏ anh đã không giỏi nói dối rồi, tôi không đến đây một cách mù quáng, anh xem ảnh đi.”
Thường Tuyết đưa cho Tần Minh một bức ảnh, là ảnh chụp màn hình trong video do khách đến thành phố Đại Dung du lịch quay lại, trong quá trình Thường Hồng Hi được đưa về Tương Tây, không cẩn thận làm rơi mặt nạ xuống.
Chỉ cần là người quen thuộc với Thường Hồng Hi thì đều có thể nhận ra.
Tần Minh xem ảnh, trong lòng cũng vô cùng cảm khái, trời không chiều ý người mà..