Thiếu Gia Ngông Cuồng


Hai người họ thu dọn một chút rồi đeo hành lý lên đường tìm Lâm Vũ Nhu.

Tần Minh nhớ Lâm Vũ Nhu nói gần đây còn có hang động khác, nhưng anh lại không tiện hô to, cho nên đành phải đi tìm.

Đột nhiên, một đám người lao ra khỏi sườn núi, một người phụ nữ nói: “Ha ha, các người tìm ai? Có phải đang tìm cô gái này không?”
Tần Minh hoảng sợ, vội vàng bảo vệ Mộc Tiêu Kiều.

Có hơn mười người nhanh chóng chạy ra từ xung quanh bao vây Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều, người cầm đầu chính là Triệu Tinh.

Mà Lâm Vũ Nhu bị Triệu Tinh bắt lại, tay chân cũng bị trói chặt.

Triệu tinh cười to đầy đắc ý: “Ha ha ha, đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng phí công.

Vữa rồi tôi còn định đi chỗ khác tìm xem, kết quả cậu lại đi ra rồi đây.


Đúng là ông trời sắp đặt sẵn”
“Tần Minh, hôm nay cậu chết chắc rồi”
Tần Minh cau mày, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo.

Nguy hiểm nhất là có một tên sát thủ cầm súng săn, có lẽ anh có thể dựa vào địa hình và tốc độ để né tránh, nhưng Mộc Tiêu Kiều không chạy được, hơn nữa Lâm Vũ Nhu còn bị bắt làm con tin.

Triệu Tinh cầm lấy súng săn, bước lên trước và hỏi Tần Minh: “Tần Minh, thằng ranh nhà cậu có bản lĩnh thật đấy.

Giết chồng và con trai tôi, lại còn cướp mất đứa con gái Thường Tuyết của tôi, ha ha.

Đứa con hoang nhà Triệu, hôm nay chính là ngày giỗ của cậu.

Chết đi.”
Pång!
Triệu Tinh không nói nhảm nữa, vừa dứt lời bà ta lập tức giơ súng nã đạn về phía Tần Minh.


Thấy Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều bị một đám sát thủ bao vây.

Lâm Vũ Nhu nghẹn ngào hỏi: “Sao hai người không đi?”
Tần Minh nói: “Không dẫn cô theo thì đi thi nào được? Yên tâm, sẽ không sao?
Nghe vậy, Lâm Vũ Nhũ vừa cảm động vừa xót xa, cô ta nức nở: “Anh không yêu tôi thì đừng tốt với tôi như thế:
Triệu Tinh cười khẩy, trông vô cùng dữ tợn: “Hừ, đóng phim tình cảm lâm ly bi đát đấy à? Sắp chết cả rồi, xuống địa ngục là đôi uyên ương bỏ mạng đi, làm trâu làm ngựa cho chồng và con trai tôi.”
Trong tức phẫn nộ, Triệu Tinh cầm súng lên, bà ta đến gần Tần Minh để đảm bảo độ chính xác.

Tần Minh cắn chặt răng, anh suy nghĩ cách đối phó, nói: “Triệu Tinh, tính theo bối hận thì bà là.”
Pằng!
Triệu Tinh không muốn nhiều lời với Tần Minh nữa, bà ta mất nhiều thời gian và sức lực đi từ nước Mỹ đến tận Tương Tây để tự tay giết đối phương, cướp lại tất cả mọi thứ thuộc về người chồng Thường Hồng Hi của mình.

Thế nhưng ngay khi Triệu Tinh bóp cò súng, Tần Minh cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, và anh thấy rõ động tác ở ngón tay của Triệu Tinh đang chậm lại.

Tình huống gì đây?
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tần Minh nhanh trí sải bước xông lên, bùng nổ tốc độ nhanh hơn cả báo săn, tay trái của anh nắm nòng súng giơ thẳng lên.

Tiếng súng vang lên, nhưng đạn lại bắn lên trời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận