Anh gọi ông ta cũng không sao, ông ta vẫn xác định anh là người thừa kế của ông ta, cùng phe với ông ta".
Tần Minh nói: "Sâu độc thôi miên của nhà họ Lâm các cô lợi hại thật"
Lâm Vũ Nhu nói: "Chỉ cần trùng vua cái của tôi không có xảy ra chuyện gì bất ngờ, ông ta sẽ cứ như vậy thôi"
Tần Minh nghe Lâm Vũ Nhu nói vậy thì nghĩ mình diễn trò phải diễn tới cùng, tính toán nhiều như vậy làm gì chứ?
Anh chỉ muốn lợi dụng Thường Hồng Hi nắm chắc lấy quyền lớn mà thôi.
Tần Minh bỏ xuống gánh nặng tâm lý cũng nghĩ thoáng hơn, nói: "Ba nuôi, sức khỏe của ba bây giờ thế nào?"
Thường Hồng Hi nói: "Ba khỏe hơn nhiều rồi.
Đợt này cũng may có con lo mọi chuyện trong công ty
Tần Minh nói: "Đây là chuyện con nên làm.
Chẳng qua con đã bắt được Triệu Tinh nhưng còn lại Thường Quân Diệp đã nắm được tổng bộ ở nước M rồi."
Thường Hồng Hi kích động một lúc mới khẽ nói: "Con đàn bà để tiện và cả đứa con hoang kia, hừ, chúng còn muốn phản kháng à?"
Tần Minh nhìn thấy Thường Hồng Hi thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy, thái độ hoàn toàn giống với trước khi lộ ra bộ mặt thật thì cũng yên tâm hơn.
Anh vội nói: "Con đề nghị việc cấp bách bây giờ là chúng ta phải cùng liên lạc với ban Giám đốc tối cao mở ra một cuộc họp, để cán bộ các sản nghiệp của Hoàn Vũ ở các châu được yên tâm."
"Tài sản của chúng ta quá lớn nên có rất nhiều người muốn chia cắt Hoàn Vũ.
Với năng lực kêu gọi của một mình con thì sợ là không đủ"
Thường Hồng Hi bình tĩnh, gật đầu nói: "Không sao, ba nuôi sẽ giúp con.
Con là người thừa kế duy nhất của ba, không ai có thể động vào con được.
Hoàn Vũ là do ba của ba và ba bỏ ra bao nhiêu tâm huyết suốt mấy chục năm, khó khăn lắm mới bước tới trình độ tập trung quyền lợi như vậy, ba sẽ không để cho nó quay lại chế độ bỏ phiếu của đám người phương Tây rồi dẫn tới phân hóa đầu"
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, giống như lời bà Bạch Anh trước đây đã nói vậy.
Sau khi bọn họ thôi miên Thường Hồng Hi một cách hoàn mỹ, ông ta đã trở thành vũ khí phản kích mạnh nhất của Tần Minh.
Tần Minh nói: "Tối nay chúng ta sẽ đi."
Lâm Vũ Nhu vừa nghe vậy thì rất không thoải mái: "Anh không thể ở lại một đêm sao?"
Tần Minh nói: "Cô đừng hiểu nhầm, thật ra tôi rất muốn ở lại trong trại lớn Tương Tây này thêm mười ngày nửa tháng nhưng lo lắng những sát thủ kia sẽ gây chuyện làm hại tới mọi người"
Lâm Vũ Nhu nói: "Sẽ không có chuyện đó đâu.
Các anh đồng người như vậy, người của bọn tôi cũng đang đề phòng rồi"
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe bên ngoài vọng vào tiếng ồn ào.
Tần Minh nghe ra được có tiếng đánh nhau, biết ngay có chuyện không hay xảy ra.
Đám sát thủ kia quả nhiên đã trà trộn vào trong đám dân làng.
Pằng pằng pằng!
Sau đó có từng tiếng súng vang lên khiến bầu trời đêm chìm trong sự kinh hoàng..