Thường Hồng Hi trầm ngâm một lát mới nói: "Bây giờ tôi đang ở cùng với Tần Minh.
Các người đừng quên tôi đã từng nói người kế thừa vị trí của tôi chính là Tần Minh, Hoàn Vũ khó khăn lắm mới có thể tập trung quyền lực đến bây giờ, ép đám tư bản phương Tây ở dưới chân, làm cho nguồn vốn khổng lồ của bọn họ phục vụ Hoàn Vũ chúng ta, thu lấy của cải trên thế giới.
Mọi người đều ở trên chiếc thuyền này, nó không thể bị lật cũng không thể đổi thuyền trưởng, hiểu chưa?"
"Ông Thường, tôi vẫn luôn ủng hộ ông và cậu Tần."
"Ông Thường, ông không sao là tốt rồi."
"Chúng tôi sẽ đi theo cậu Tần giống như đã đi theo ông trước kia."
"Triệu Tinh không thể gây ra sóng gió gì đâu"
"Cậu Tần tuổi trẻ tài cao, là người có khả năng làm chuyện lớn"
Sau khi mọi người tâng bốc một lúc, Thường Hồng Hi lại nói: "Lần trước tôi bị tấn công, may nhờ có Tần Minh nên mới sống được.
Bên ngoài có rất nhiều lời đồn thật thật giả giả, các người không cần để ý tới làm gì, cứ làm tốt chuyện mình nên làm thì mọi người đều có cơm ăn".
Thường Hồng Hi dừng lại, giọng điệu trở nên thấu hiểu và nghiêm nghị: "Nhưng nếu có người không chịu thần phục, vậy kết quả chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.
Tôi sẽ nhanh chóng quay lại nên cần tới báo cáo tài chính của các nơi."
Thường Hồng Hi không nói nhiều, cuộc họp kết thúc.
Nhưng Tần Minh biết rõ, qua tối nay, tổng bộ Hoàn Vũ ở nước M tất nhiên sẽ xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ai không muốn chết đều sẽ nhảy ngược lại làm trung thần.
Dù sao nước M là nước tư bản, tất cả đều rất tự do, người chết là chuyện bình thường như cơm bữa.
Tần Minh bảo người thu dọn đồ, rót chén trà cho Thường Hồng Hi và nói: "Ba nuôi cũng mệt rồi, mau đi nghỉ đi.
Con muốn nói với Liễu Lan vài câu"
Thường Hồng Hi gật đầu nói: "Liễu Lan cũng là nhân tài được ba chuyên tâm bồi dưỡng như Tống Dĩnh.
Trước đây khi sát hạch xem nên để Tống Dĩnh hay Liễu Lan làm thư ký cho con, ba đã do dự rất lâu đấy."
Tần Minh vừa nghe vậy thì mừng thầm.
May là Tống Dĩnh không quá trung thành với Thường Hồng Hi, mới có lòng muốn dựa vào mình.
Nếu ban đầu là Liễu Lan tới Trung Quốc trợ giúp anh, chắc hẳn anh đã thua từ lâu rồi.
Trong phòng họp chỉ còn lại Tần Minh và Liễu Lan.
Anh nói với vẻ không vui: "Lần này bởi vì tôi tin tưởng cô mà suýt nữa hại chết người phụ nữ tôi yêu"
Liễu Lan vô cùng xấu hổ, cung kính cúi đầu: "Cậu Tần, tôi cam tâm tình nguyện chịu phạt"
Tần Minh cười dữ tợn: "Không cần đâu, ra tay đi."
Tần Minh khoát tay.
Bịch bịch bịch bịch, bốn thành viên trong đội ám sát từ ngoài cửa xông vào, trong tay cầm súng chỉ vào Liễu Lan.
Liễu Lan sợ tới tái mặt nói: "Cậu Tần, tội của tôi không đáng chết.
Tôi không chối tội, chỉ mong cậu cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội."
Pằng pằng pằng.
Nhưng trả lời Liễu Lan chỉ là tiếng đạn vang lên.
Cô ta mới lao tới một bước, định bắt lấy Tần Minh nhưng viên đạn đã xuyên qua trái tim của cô ta.
Người đẹp một thời ngã nhào dưới chân Tần Minh, miệng phun ra máu.
Tần Minh ngồi xổm xuống, nói: "Cô sắp chết nhưng tôi sẽ không nói chân tướng cho cô biết đâu".