Bầu không khí im lặng đáng sợ, chỉ có âm thanh bài hát "Lạnh lẽo" phát ra từ điện thoại Huawei của Tần Minh, và áp lực từ chính Tần Minh tản ra khiến Vương Thành Hổ và đàn em của anh ta không thở nổi.
Họ không dám hành động thiếu suy nghĩ ra tay trước, cũng không dám quay đầu bỏ đi, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Nhất là bây giờ chỗ dựa lớn nhất của họ là đại ca Niên đã bỏ chạy.
Nếu ông ta vì chuyện khác mà bỏ chạy thì họ còn có thể tiếp nhận, nhưng rõ ràng là ông ta bị Tần Minh làm cho sợ hãi mới bỏ chạy, đặc biệt là dáng vẻ cung kính với Tần Minh trước lúc đi ấy, thật sự là ông quát mảng cháu nội.
Người của Vương Thành Hổ đều cảm thấy mây đen bao phủ trong lòng, bọn họ cũng không ngốc, ai cũng biết lần này đã đạp phải tấm sắt rồi.
Trước giờ không ai cho rằng Tần Minh có gì đặc biệt, họ đã điều tra thông tin quá khứ của Tần Minh, tất cả đều rất bình thường.
Chẳng phải cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo sống dựa vào học bổng và đi làm thêm mỗi ngày để học sao, có gì đáng sợ chứ? Ai ngờ một người bình thường lại ẩn giấu trái tim sư tử thế này! Bài hát "Lạnh lẽo"
trong điện thoại đã được phát sóng, châm chọc hai ba con Vương Hữu Tài chuẩn bị cụ đi chân lạnh toát.
Vương Hữu Tài biết hôm nay mình xong rồi, gã hít sâu một hơi, đưa tay xoa mặt để ổn định cảm xúc.
Đột nhiên, gã lấy một vali tiền mặt từ trên xe ra ném xuống đất rồi nói: "Ở đây có năm trăm ngàn, ai xử lý được chuyện hôm nay, tôi cho thêm một triệu nữa!"
Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, tính của hai ba con giống y hệt nhau.
Vương Thành Hổ đang tuyệt vọng, nhìn thấy đống tiền dưới đất tựa như nắm được hy vọng lật ngược tình thế, anh ta mừng rỡ nói: "Hôm nay cũng không có ai chết, mọi người sợ cái gì? Bị thương tới gân cốt thì nằm viện vài tháng, có đau đớn là bao? Thằng nhãi này dám giết chúng ta trước mặt bao nhiêu người chắc?"
Vương Thành Hổ của hôm nay cảm thấy rất nhục nhã, từ khi gia đình phát triển đến nay, anh ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy, thay vì chịu nỗi nhục thất bại, anh ta càng sẵn sàng cược đến cùng.
Vương Thành Hổ nhố một ngụm nước bọt rồi chửi: "Tần Minh, mày đừng có mà huênh hoang, chúng tao không sợ mày đâu.
Ha ha ha, tao chẳng làm gì cả, tao sợ cái gì? Ông đây có tiền, tiền là tất cả.
Không làm gì được mày thì sao? Ông đây có tiền, có người gánh tội thay cho ông, mày làm được gì? Ông có tiền để thuê luật sư giỏi nhất, dù ra toà thì ông đây cũng vô tội được thả"
Nghĩ đến tiền, Vương Thành Hổ lại đầy khí thế, anh ta đắc ý chống tay lên hông.
Tần Minh không nói gì, anh cười nhạt, búng tay một cái.
Tách! Một chiếc Rolls-Royce EWB nhanh chóng chạy tới.
Ngay lập tức một nữ nhân viên chuyên nghiệp, trẻ trung xinh đẹp, mặc váy dài trắng bước xuống, trong tay là một xấp tài liệu cùng cặp công văn.
Ừng ực.
Hiện trường rất yên tĩnh, đám đàn ông nhìn dáng người lả lướt của Tống Dĩnh mà nảy sinh dục vọng, không chỉ một kẻ nuốt nước miếng.
Nhưng Tống Dĩnh xinh đẹp và có năng lực lại đi thẳng về phía Tần Minh, đưa cho anh một tập tài liệu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu chủ, hơi mất thời gian một chút nên tôi đến muộn"
Tần Minh đáp: "Không muộn, vừa kịp lúc.
À đúng rồi, cô đã chuẩn bị công tác tiếp quản công ty của Vương Hữu Tài chưa? Nhìn dáng vẻ nhà giàu mới nổi của họ, chắc là một doanh nghiệp khá lớn."
Tổng Dĩnh khẽ mỉm cười: "Thích Vân Đông đã cướp công việc kinh doanh của Vương Hữu Tài rồi, dự tính một cách cặn kế thì trong tương lai, mỗi tháng có thể thu về lợi nhuận mười triệu.
Mặc dù hơi ít nhưng có câu trăm sông hợp lại mới thành đại dương mênh mông' mà"
Tần Minh gật đầu, anh cầm một tập tài liệu, ném tới trước mặt Vương Hữu Tài, nói: "Không phải các người cảm thấy tiền là tất cả sao? Xem những tài liệu này đi"
Vẻ đắc ý của Vương Hữu Tài dân cứng đờ, sau đó trở nên lo lắng, gã nhanh tay nhặt tài liệu trên đất lên.
"Tài khoản của tôi bị đóng băng? Không thể nào, sao bảng chứng buôn lậu bao năm qua của tôi lại xuất hiện ở đây?"
"Không, không, nhà họ Nhiếp đưa ra tuyên bố khẩn không hợp tác với tôi nữa?"
"Nhà họ Trình cũng không làm nữa, bách hoa Bách Uy cũng không làm nữa? Không thế nào..."
"Mười tám cửa hàng của ông đây đã đóng cửa? Từ bao giờ...!
moá, ba mươi phút trước?"
"Giá cổ phiếu của công ty ông đây...!
cổ phiếu bị tra xét?"
"Nhà của ông đây...!
bị niêm phong rồi?"
"Tài khoản...!
ở nước ngoài của ông đây, sao có thể? Đó là ngân hàng Thế Giới, đảm bảo tuyệt đối tiền của khách hàng, làm sao có thể?"
Tần Minh cười khẽ: "Quên nói cho ông biết, ngân hàng Thế Giới là sản nghiệp của tôi, vậy nên năm trăm triệu ông đang gửi ở ngân hàng của tôi, thật ngại quá, tôi vui lòng nhận vậy.
Dù sao ông cũng sắp phải đi tù rồi, chuyện mà ông đã làm đủ để đi tù chung thân, tiền giữ lại cũng vô ích."
Âm! Sét đánh giữa trời quang, Vương Hữu Tài ngất xỉu tại chỗ.
"Ba? Ba làm sao vậy?"
Vương Thành Hổ sững sờ, một giây trước ba anh ta vẫn còn cực kỳ kiêu ngạo, sao sau khi xem xong xấp tài liệu này lại ngất đi chứ? Mấy người ba chân bốn cẳng cấp cứu cho Vương Hữu Tài, họ hô hấp nhân tạo, ấn nhân trung, còn tát cho gã một cái, cuối cùng cũng khiến gã tỉnh lại.
Điều đầu tiên Vương Thành Hổ làm sau khi tỉnh dậy là túm lấy Vương Thành Hổ, tát cho anh ta một cái: "Tên súc vật, đi học suốt ngày bắt nạt các bạn, không chuyện ác nào không làm, mày coi trường học là nơi nào? Là vườn hoa nhà mày à? Nhà họ Vương chúng ta mất hết mặt mũi vì mày rồi đấy"
Vương Thành Hổ bị đánh mà sững sờ, anh ta còn khó hiểu hỏi: "Ba, ba đã nhìn thấy gì vậy? Chúng ta có tiền, có tiền có thế thua keo này bày keo khác, chỉ cần có tiền, chúng ta sợ cái gì?"
Vương Hữu Tài đạp cho anh ta một cái, gã đã không còn ngạo mạn và ung dung như lúc đầu nữa, mà thay vào đó là hối hận và buồn đau: "Chúng ta xong đời rồi, tất cả kết thúc rồi.
Những việc mà ông đây làm, những người đã mua chuộc đều bị người ta ghi lại hết, nếu nộp cho viện kiểm sát thì chúng ta sẽ phải ngồi tù cả đời.
Có tiền thì có ích gì? Không, tiền cũng chẳng còn nữa rồi"
Dường như có một cái búa lớn gõ vào gáy Vương Thành Hổ, anh ta suy sụp ngôi xuống đất, ngây ra như phỗng.
Anh ta nhìn Tần Minh với vẻ không thể tin được, người đàn ông chuyên ăn bám, kẻ giẻ rách, dựa vào phụ nữ để né đòn của anh ta có gia thế lớn vậy sao? Lần này anh ta toang rồi hả? Vương Hữu Tài hối hận nằm chặt tay, chửi bới: "Tao đã cảnh cáo mày từ lâu rồi, làm bậy cũng có giới hạn thôi, đừng có hiếp người quá đáng, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn mà mày không nghe!"
Tần Minh nghe xong những lời này cũng cảm thấy buồn cười.
Trước khi nhận rõ sự thật, Vương Hữu Tài không có thái độ này, bây giờ mới hối hận thì có tác dụng gì? Giờ đây khi không thể cứu vãn được nữa, đám đàn em của Vương Thành Hổ đã lo ngay ngáy, họ đều vô thức lùi lại phía sau, tránh xa hai ba con kia, sợ bị liên lụy.
Họ biết hai ba con này đã đi đời nhà ma, họ không muốn bị ảnh hưởng nên chỉ có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt, phủi sạch quan hệ.
Vương Thành Hổ nhìn đám "anh em"
từng nịnh nọt, bợ đỡ mình trước kia vì sợ hãi mà trốn tránh, lòng càng nguội lạnh, chán chường, bất lực.
Vương Hữu Tài quỳ trên mặt đất, bò tới bên chân Tần Minh, dập đầu cầu xin: "Cậu Tân, ông chủ Tần, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội.
Chúng tôi biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.
Tôi có thể dâng cho cậu Tần tất cả, cầu xin cậu tha mạng cho ba con chúng tôi.
Sau này cậu Tân là chủ của chúng tôi, cậu Tần...!
hu hu...!
chúng tôi thật sự biết sai rồi"
Vương Thành Hổ bàng hoàng, không ngờ người ba luôn ngông nghênh của minh lại vây đuôi cầu xin Tần Minh tha mạng.
Anh ta kiêu ngạo, sĩ diện hão nhưng cũng sợ chết.
Vương Thành Hổ cũng quỳ xuống bò đến bên chân Tần Minh, liếm vết máu trên môi rồi nói: "Cậu Tần, tôi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn...!
Cậu Tân, sau này tôi không dám động vào Bạch Ngọc Thuần nữa đâu..."
Chát.
Tần Minh vung tay lên, tát Vương Thành Hổ rụng thêm một chiếc răng nữa, anh ta nằm trên mặt đất không đứng dậy được.
Tần Minh nói: "Các bạn cùng ký túc của tôi đều vô tội, anh kéo họ vào có được coi là đàn ông không? Con khốn Châu Vận kia nói vài ba câu là anh đã ra tay tàn nhẫn với một người xa lạ, anh hung ác tới nhường nào? Những chuyện anh làm trong quá khứ, có chuyện nào không khiến mọi người phẫn nộ?"
Vương Hữu Tài khóc lóc, gã hèn mọn nhoài người trên mặt đất: "Con trai tôi biết sai rồi, cậu Tần, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó chỉ mới hai mươi ba tuổi, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống, tôi không muốn ngồi tù"
Í ò í ò...!
Tiếng còi báo động vang lên từ ngoài đường.
Tần Minh phất tay, dấu chấm đỏ của súng bản tỉa trên người mấy tên Vương Thành Hổ biến mất, Tống Dĩnh cũng đi tới trước Rolls-Royce mở cửa cho Tần Minh.
Tần Minh lên xe, trước khi đi anh nói: "Ba con hai người, ai còn sống bước ra khỏi con đường này, tôi sẽ tha cho người đấy".