Tần Minh cố gắng giải thích: “Tôi chỉ đi ngang qua đây, nhìn thấy vali của Tiểu Nghiên bị người ta ném vào trong bãi rác nên nhặt lên thôi.
Các cậu muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không ăn cắp tiền.
Gần bãi rác lại không có camera giám sát, tôi phải giải thích thế nào đây? Những gì tôi nói đều là sự thật mà.”
Tần Minh cũng tức giận, vừa hay đám người này đều cùng một nhóm với Triệu Phú Quý.
Đám Triệu Lập Ngưu, Lương Thiếu Dũng đều đi chỗ khác chơi chứ không đến chỗ này, vì thể đám người này đều nhằm vào anh.
Triệu Phú Quý khinh thường nói: “Được rồi, Tần Minh, cậu không cần phải giả bộ nữa.
Đối với một tên giẻ rách như cậu, chẳng phải số tiền năm trăm nghìn là một con số rất lớn sao? Chắc chắn là cậu đã ăn cắp tiền rồi chuyển số tiền đó đi, sau đó nhân lúc tất cả bọn tôi đang học trên lớp thì cậu lén lút ném chiếc vali đi, như vậy sẽ không bị ai phát hiện ra.”
Mã Phi cũng lên tiếng: “Chúng tôi đều đã nhìn thấy cậu định vứt chiếc vali này đi.
Chúng tôi đều là nhân chứng, nếu cậu nhặt được nó thì tại sao cậu không nói cho Trương Tiểu Nghiên biết? Cậu đang nói dối.”
Đám người đó cứ lôi lôi kéo kéo, nhất quyết phải bắt Tần Minh đến đồn cảnh sát.
Dường như Trương Tiểu Nghiên có hơi bối rối, cô ấy và Tần Minh luôn là bạn tốt của nhau, thậm chí cô ấy còn dùng những tấm vé mời ít ỏi để mời Tần Minh cùng tham dự đêm tiệc từ thiện Hoa Nghị.
Cô ấy không ngờ Tần Minh lại là thủ phạm ăn cắp tiền của mình.
Hoặc cô ấy nghĩ Tần Minh nói đúng, có lẽ đây là một sự hiểu lầm.
Nhưng đám người xung quanh đều rất nhiệt tình ra mặt giúp cô ấy, trong lòng cô ấy cũng do dự chần chừ.
Trong lúc mọi người lôi lôi kéo kéo nhau, các giáo viên trong trường cũng biết tin nên vội vàng chạy đến, xung quanh cũng có không ít người vây quanh để hóng chuyện.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô chủ nhiệm Vương chạy đến và hỏi: “Tìm thấy chiếc vali bị mất của Trương Tiểu Nghiên rồi à?"
Triệu Phú Quý ồn ào nói: "Vâng thưa cô Vương, cô xem, là Tần Minh làm đó ạ.
Cậu ta đã trộm mất tiền, đang định vứt chiếc vali thì bị bọn em phát hiện a
Triệu Phú Quý vừa nói như vậy, trong lòng đảm bạn học xung quanh đều không khỏi trào dâng sự phẫn nộ, còn gì khiến người ta chán ghét hơn là một tên ăn cắp chứ?
Chuyện này cũng thật trùng hợp, trong số những người đang vây quanh đứng nhìn còn có Trần Mục Linh, Phương Tiến Thắng, Vương Hiểu Lê và những người mà Tần Minh quen biết.
Vương Hiểu Lê không khỏi lắc đầu và nói: “Ôi chao, Tần Minh à, đúng là biết người biết mặt nhưng khó biết lòng.
Trước đây cậu còn nói mời chúng tôi ăn uống ở trang viên Nam Sơn, tiêu tốn mấy trăm nghìn, hóa ra tiền đó đều do cậu ăn cắp hả, còn khoác lác là mình trúng số?”
Vương Tĩnh khinh thường bảo: “Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, ăn trộm được tiền thì lập tức tiêu hết sạch.
Phương Tiến Thăng lên tiếng: "Mọi người hãy nhớ kỹ tên này, một thằng giẻ rách, các ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga.
Không biết cậu ta nghĩ gì trong đầu nữa, cả ngày chỉ muốn tán hoa khôi trường.
Ha ha, hết tiền là ăn cắp để đi tán gái, đúng là nhân phẩm thấp kém.
Những người không biết rõ tình hình đều kinh ngạc kêu lên: “Không phải chứ, sao cái cậu tên Tần Minh này lại giẻ rách như vậy? Còn ăn trộm tiền của bạn học nữa chứ? Hình như Trương Tiểu Nghiên kia là người nổi tiếng trên mạng, rất có danh tiếng.
Cậu ta cũng không sợ bị fan hâm mộ của người ta bao vây công kích hả?"
Triệu Phú Quý nghe đám người xung quanh trách móc Tần Minh, trong lòng cậu ta vui mừng khôn xiết.
Cậu ta nhớ tới trước đây vì Tần Minh mà mình đã từng bị mất mặt ở nhà hàng Trung Hoa, còn có ID mạng 'Không phải Tần Minh của pháp y, cũng bởi vì trong ID của người này có hai chữ "Tần Minh" mà đã giận cá chém thớt lên người cậu ta.
Bây giờ có nhiều người chỉ trích Tần Minh như vậy, tâm trạng của Triệu Phú Quý rất sảng khoái.
Cậu ta tiếp tục nói: “Tần Minh, cái loại người nghèo hèn chỉ ngắn như cậu không nỗ lực phấn đấu mà lại chọn con đường ăn cắp vặt như này, đúng là quá đáng ghét.
Tôi thật sự thấy mình bị sỉ nhục khi học cùng một lớp với cậu.
Một bạn học nữ trong lớp nói: “Hãy trả lại tất cả số tiền đó cho Tiểu Nghiên đi, đó là số tiền mà cậu ấy vất vả livestream mới kiếm được.
Đó là tiền để làm từ thiện đấy”
“Đúng vậy, Tiểu Nghiên còn mời cậu đến tham dự đêm tiệc từ thiện Hoa Nghị, cậu trả lại vé vào cửa đi.”
Trần Mục Linh đứng sau đám người lặng lẽ lắc đầu, cô ta vô cùng thất vọng về Tần Minh.
Cô ta lẩm bẩm một mình: “Không ngờ cậu ta lại ăn cắp tiền của bạn học, tại sao mình lại ôm hi vọng về cậu ta chứ? Chẳng lẽ là vì lần đó ở bệnh viện cậu ta đã đứng ra giúp mình ư? Hay là lần cậu ta cứu mình trên du thuyền? Bỏ đi, loại người này chính là một tên lừa đảo chỉ biết nói dối.”
Nữ sinh đứng bên cạnh Trần Mục Linh lên tiếng: “Bỏ đi Linh Linh, cậu là ai chứ? Cậu là một cô gái xinh đẹp giàu có, Tần Minh kia chỉ là một tên giẻ rách, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Vì muốn mình trở thành người có tiền mà cậu ta đã ăn cắp tiền, nói không chừng sau này cậu ta còn đi cướp giật của người khác.”
Trần Mục Linh lắc đầu nói: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi chọn váy dạ hội.”
Có người rời đi, cũng có người đến.
Nhiếp Hải Đường nghe được tin thì chạy đến, cô vô cùng tức giận, cũng không thèm quan tâm đến hình tượng nữ thần mà đẩy mạnh tất cả mọi người ra rồi lao đến bên cạnh Tần Minh, sau đó bảo vệ Tần Minh đang đứng giữa tâm điểm chỉ trích ở phía sau lưng mình, cô lớn tiếng chất vấn: "Các cậu dựa vào đầu mà vu oan bôi nhọ người ta? Cầm cái vali thì là ăn trộm tiền à? Chứng cứ đâu?”
Đám người xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, không phải bởi vì có chứng cứ gì, mà là vì Nhiếp Hải Đường.
Trong trường đại học này có ai mà không biết Nhiếp Hải Đường?
Vào ngày khai giảng đầu tiên, Nhiếp Kiến Dân đã lái hơn chục chiếc xe hơi sang trọng, trải thảm đỏ và còn mời cả vệ sĩ đưa con gái đi học, hơn nữa còn tuyên bố thân phận và gia cảnh của con gái mình một cách khoa trương.
Cô là một cô chủ lá ngọc cành vàng mà rất nhiều người phải ngưỡng mộ.
Hằng ngày, chỗ nào Nhiếp Hải Đường tới đều là những chỗ có phong cảnh đẹp đẽ.
Nghe nói cô còn từ chối rất nhiều cuộc tìm kiếm ngôi sao và lời mời của các công ty giải trí.
Nhà họ Nhiếp còn là một trong những gia đình giàu có quyền thế của thành phố Quảng.
Một cô chủ nhà giàu như vậy lại bảo vệ một tên giẻ rách không có tên tuổi gì ư?
Tất cả mọi người đều không khỏi tò mò, bọn họ có quan hệ gì?
Triệu Phú Quý nhìn thấy vậy thì trong lòng thầm chửi thề một tiếng.
Chẳng phải Tần Minh đang theo đuổi hoa khôi bình dân Bạch Ngọc Thuần sao? Lần trước tại bữa tiệc trong nhà hàng Trung Hoa, cậu ta nhìn thấy bọn họ là một cặp mà.
Hai trong số ba hoa khôi trong trường đều bị Tần Minh tán đổ rồi sao? Có phải thủ đoạn giao tiếp của anh hơi mạnh không? Không, Triệu Phú Quý cực kỳ đố kỵ.
Thực ra không chỉ Triệu Phú Quý mà tất cả các nam sinh đang có mặt ở đó đều thầm chửi thề trong lòng.
Đây cũng là lần đầu tiên đám nam sinh xung quanh được nhìn Nhiếp Hải Đường ở khoảng cách gần như vậy.
Dưới ảnh mặt trời, khuôn mặt tựa như thiên sứ của cô trắng nõn nà, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng trên mặt cô lại tràn đầy vẻ kiên quyết muốn bảo vệ Tần Minh, điều này khiến ai nấy đều không dám nói xằng nói bậy.
Tần Minh cũng kinh ngạc nói: “Hải Đường, sao em lại đến đây?”
Nhiếp Hải Đường lên tiếng: “Em thấy trong nhóm Wechat có người nói xấu anh nên lập tức vội vàng tới đây.”
Lúc này Trương Tình Tình cũng chạy tới, cô ta rất đanh đá, đẩy đám đông ra một cách thô bạo rồi mắng mỏ: “Cút ra đi, các người là cái thá gì chứ? Dám chắn đường của Trương Tình Tình tôi.
Tần Minh là thành viên trong câu lạc bộ cầu lông của tôi, cậu ấy đã làm gì, hả? Với tư cách là chủ nhiệm câu lạc bộ, tôi là người biết rõ con người cậu ấy nhất.
Tần Minh, cậu có ăn cắp tiền hay không?”
Tần Minh nói: “Không”
Trương Tình Tình chỉ vào tất cả mọi người và lớn tiếng chửi bởi: “Các người nghe thấy chưa, cậu ấy không làm.
Em trai nhỏ của tôi là người mà các người có thể chỉ trích hả? Chỉ có tôi mới có thể phạt cậu ấy thôi!”
Tần Minh khẽ đảo hai mắt, anh vốn tưởng rằng Trương Tình Tình có lương tâm nên đến đây giúp mình, kết quả lại là đến bảo vệ tôn nghiêm “lão phật gia” của cô ta.
Truy cập .vip để đọc truyện hay mỗi ngày
Đám nam sinh cũng kiêng dè, ít nhiều là vì nể mặt người đẹp nên bọn họ do dự không lên tiếng.
Nhưng các nữ sinh lại không sợ gì cả, phần nhiều là vì họ đố kỵ với thân phận và vẻ đẹp của Nhiếp Hải Đường, bọn họ cảm thấy Nhiếp Hải Đường can thiệp vào chính là tự tìm phiền phức.
Lý Uyển khoanh hai tay trước ngực, tiến tới nói: “Nhiếp Hải Đường, đây là chuyện của lớp chúng tôi.
Cậu với Tần Minh có quan hệ gì? Cậu dựa vào đâu mà nhúng tay vào chuyện của lớp chúng tôi? Cậu ta là một tên ăn cắp tiền, có liên quan gì đến cậu? Tiểu Nghiên bị mất năm trăm nghìn, một tên giẻ rách như cậu ta cầm được năm trăm nghìn mà có thể không động lòng được sao?”
Vương Mỹ Hà học cùng lớp còn vênh váo hơn: “Đúng vậy, ngày nào Tiểu Nghiên của chúng tôi cũng vất vả livestream, những thứ đó đều là quà mà fan hâm mộ tặng cho cậu ấy, là tiền tiết kiệm cả mấy năm trời.
Tần Minh không nói lời nào đã ăn trộm hết số tiền đó, thủ phạm và tang vật đã có đầy đủ.
Có phải cậu định trả tiền bồi thường cho cậu ta không? Cậu là gì của cậu ta?”
Nhiếp Hải Đường nghe vậy thì vô cùng tức giận, cô tức điên lên, giữ chặt tay Tần Minh và lớn tiếng nói: “Quan hệ gì ư? Tôi là bạn gái của cậu ấy, tôi đã có đủ tư cách để đứng ra bênh vực cậu ấy chưa? Chẳng phải chỉ là năm trăm nghìn thôi sao, tôi đền thay cậu ấy!"
Xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, nguyên một đám bạn học ở đó đều trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Có nam sinh suy sụp ôm mặt: “Không, nữ thần trong mộng của tôi...".