Mọi người thấy Tần Minh chỉ về phía chiếc váy Thiếu Nữ Mơ Mộng trong tủ kính thì đều kinh ngạc đến ngây người.
Mãi một lúc sau, Cao Bình, Tổng Thu Yến, Trần Mục Linh thậm chí ngay cả Triệu Mộng Hoa cũng không nhịn được cười.
Bọn họ đều nghĩ, có phải Tần Minh bị ngốc hay không mà đột nhiên tới đây làm màu.
Cao Bình cười tít cả mắt: "Ha ha ha, ôi, tôi thật sự không thể chịu được nữa.
Tên giẻ rách nghèo hèn này chưa từng thấy tiền lớn, ngay cả kiến thức cơ bản cũng không có sao? Trang phục dạ hội có thể đặt trong tủ kính trưng bày ở cửa hàng chính này đều rất đắt tiền.
Đặc biệt là chiếc váy Thiếu Nữ Mơ Mộng này có kim cươn thật đính trên vạt váy."
Tống Thu Yến còn ôm bụng cười khoa trương hơn: "Ha ha ha, điên rồi, người này đúng là một cực phẩm rác rưởi, ha ha ha.
Bộ là váy này nổi tiếng trong buổi trình diễn mốt thời trang ở Paris tháng trước, sau khi được nhà thiết kế nổi tiếng thay đổi và thêu hoa, còn kết hợp với vòng xoáy ngôi sao bằng những kim cương thật là giá gần chín trăm nghìn đấy.
Gia đình quyền quý bình thường cũng chẳng nỡ bỏ tiền mua.
Một kẻ giẻ rách như anh, ha ha ha, anh tưởng là váy rẻ tiền chỉ có mấy nghìn thôi sao?"
Trần Mục Linh thất vọng lắc đầu: "Tần Minh, anh nói dối thành tinh à?"
Triệu Lập Ngưu bước tới: "Tiểu Minh, thôi bỏ đi.
Trần Mục Linh bị Cao Bình và Tổng Thu Yến làm hư, động tí là chế giễu cho vui, giống như hạ thấp người khác có thể làm bọn họ trở nên cao quý hơn, suốt ngày cứ tìm cảm giác tồn tại vậy."
Tôn Chí Bằng bực bội: "Thôi bỏ đi, Tiểu Minh, chúng ta qua ăn cơm.
Tôi mời cậu."
Tần Minh lắc đầu nói: "Tôi thật sự tới lấy váy.
Nhân viên phục vụ."
Nữ nhân viên bán hàng đang bận ở chỗ khác lập tức chạy tới.
Cô ta vừa nhìn đã nhận ra Tần Minh, vội vàng xoay người móc hộp trang điểm ra dặm lại phấn.
Đây chính là siêu tỷ phú lái Rolls Royce còn có thẻ hội viên Vip Chí Tôn đấy.
Sau khi cô ta dặm phấn xong mới nhiệt tình bước tới nói: "A, anh Tần tới rồi.
Chiếc váy đã được đính kim cương xong, trụ sở chính bảo tin về và gửi kèm theo một lá thư.
Đây chính là do quý cô Vivienne McTney – nhà thiết kế chính của công ty Chanel tự mình giám sát hoàn thành, đồng thời sửa lại kích cỡ theo yêu cầu của anh.
Mời anh đi qua bên này."
Tần Minh đi tới bên tủ kính.
Người bảo vệ kia mở tủ kính bằng khóa điện tử và giới thiệu: "Tủ kính trong quầy của chúng tôi được làm bằng kính chống đạn, không có mật khẩu thì không mở ra được."
Tần Minh âm thầm gật đầu.
Anh cũng tin tưởng vào sự bảo vệ của cửa hàng này đối với chiếc váy của anh.
Mọi người kinh ngạc và ngỡ ngàng.
Tần Minh cầm lấy chiếc váy Thiếu Nữ Mơ Mộng bằng lụa sa tanh này.
Chiếc váy đã được xử lý nên không có mùi gì, sờ chất vải mềm mại, không gây khó chịu như trang phục dạ hội bình thường.
Tần Minh không biết cách phân biệt vòng xoáy kim cương ở chân váy, nhưng tổng bộ của công ty Chanel có cung cấp giấy chứng nhận giám định kim cương đều là hàng thật, không có hàng giả, nếu giả thì một đền mười, anh cũng yên tâm.
Đi tới một buổi dạ tiệc, còn mặc chiếc váy có đính một đống kim cương thế này thì thật hoành tráng, tất nhiên sẽ trở thành người xinh đẹp nhất ở đó.
Các vị khách khác trong cửa hàng nhìn thấy có người đã lấy chiếc váy Thiếu Nữ Mơ Mộng đắt tiền nhất, đẹp nhất được bày trong tủ kính, ai nấy đều đi qua xem và rất ghen tỵ.
"Chiếc váy đẹp thật.
Người phụ nữ hạnh phúc nào được mặc nó thế?"
"Oa, cậu thanh niên này thật lợi hại, không ngờ có thể mua được chiếc váy Thiếu Nữ Mơ Mộng này.
Tôi nghe nói giá của nó rất đắt, kim cương đều là thật đấy."
"Nếu tôi là bạn gái của anh ta, tôi sẽ hạnh phúc chết mất."
"Chiếc váy đẹp thật.
Cô gái nào sẽ mặc nó vậy? Chắc hẳn khí chất cũng được nâng lên gấp mười lần."
Lời nói của đảm khách hàng hâm mộ bên cạnh lại làm ba cô gái Cao Bình, Tổng Thu Yến, Trần Mục Linh đỏ mặt tía tai, tim đập rộn lên.
Cái váy này...!thật sự là của Tần Minh à?
Ban đầu anh nói tới lấy đồ, bọn họ còn không tin, cứ nói anh là kẻ cuồng bám đuôi.
Bởi vì mấy lần trước Trần Mục Linh đi đâu thì anh xuất hiện ở đó, khiến bọn họ hiểu nhầm và không chịu thay đổi cách suy nghĩ.
Lần này Tần Minh tới có việc nên lười giải thích với bọn họ, mặc cho bọn họ tự tiêu khiển tự vui là được rồi.
Trần Mục Linh xấu hổ không chịu nổi, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Chẳng qua chiếc váy Thiếu Nữ Mơ Mộng này quá thu hút, khiến cô ta không nỡ dời mắt.
Nhưng cô ta làm gì có mặt mũi mở miệng xin Tần Minh cho tới gần, sờ qua, nhìn qua một lát?
Trong lòng cô ta vô cùng ghen tỵ, đố kỵ, mê mẩn.
Cô ta đột nhiên có một ý nghĩ, nếu lúc này mình làm bạn gái của Tần Minh cũng không tệ, vậy chiếc váy này sẽ thuộc về cô ta.
Nữ nhân viên bán hàng kia nhiệt tình nói: "Anh Tần không dẫn bạn gái tới à? Có thể thử một lần trước đấy ạ.
Cô ta nói xong còn cố ý xích lại gần Tần Minh, để lộ ngực cho anh nhìn, hi vọng anh có thể để mắt tới mình.
Cô ta không mong được làm bạn gái, chỉ cần ngủ một đêm thôi, chắc hẳn sẽ có số tiền thưởng lớn.
Nhưng Tần Minh vô cùng tôn trọng nữ nhân viên bán hàng, không có hành động vô lễ, không hề nhìn ngực và rãnh ngực của cô ta mà chỉ lắc đầu nói: "Không cần, cô gói lại cẩn thận cho tôi."
Lúc này, Lương Thiếu Dũng bước tới: "Chờ đã, Tiểu Minh, tôi có thể xin cậu một việc không?"
Tần Minh cười: "Chúng ta đều là anh em, còn phải dùng tới từ xin sao? Dũng cậu cứ nói đi, có chuyện gì thế? Người anh em này sẽ làm ngay."
Lương Thiếu Dũng lúng túng quay đầu chỉ vào Triệu Mộng Hoa: "Cô ấy nói muốn tới gần sờ với nhìn ngắm một lát, không biết có được không? Chiếc váy này quá đẹp mà.
Cậu biết đấy, đám con gái đều không có khả năng chống cự trước mấy thứ kim cương, quần áo này."
Tần Minh vẫn rất có thiện cảm với Triệu Mộng Hoa, cười nói: "Dũng, cậu nói gì vậy.
Đây chỉ là cái váy thôi, Mộng Hoa muốn xem thì cứ tự nhiên."
Triệu Mộng Hoa nghe vậy lập tức vui mừng bước tới.
Hai mắt cô ta cuồng nhiệt như muốn bắn ra ngôi sao vậy.
Triệu Mộng Hoa cẩn thận quan sát chiếc váy Thiếu Nữ Mơ Mộng, kích động tới đỏ cả mặt: "Oa, vải thật thoải mái, kim cương thật này...!Vừa rồi chỉ nhìn qua tủ kính, giờ nhìn gần lại càng đẹp hơn."
Triệu Mộng Hoa yêu thích không buông tay làm đám phụ nữ gần đó đều đỏ mắt, cũng rất muốn tới gần sờ.
Nhưng bọn họ đều bị bảo vệ cản lại.
Đột nhiên, Trần Mục Linh không nhịn được nói: "Vậy...!Tần Minh...!tôi...!tôi có thể qua sờ thử không? Chỉ một lát thôi, được không?"
Cô ta nói không lớn, còn rất ngượng ngùng, hình như cũng biết đây là chuyện rất xấu hổ.
Bởi vì trước đó cô ta vẫn khinh thường Tần Minh, giễu cợt anh là một kẻ nghèo.
Kết quả không ngờ anh lại mua được chiếc váy với giá cao ngất trời này, cao tới mức cô ta cũng không với nổi, thật sự làm cô ta giật mình rôi.
Nhưng khao khát đối với chiếc váy đã át đi sự xấu hổ trong lòng, cô ta không nhịn được mới nhỏ nhẹ cầu xin.
Tần Minh rất không tình nguyện, đang muốn từ chối thì Triệu Mộng Hoa kéo cánh tay anh và thì thầm: "Tần Minh, thật ra bản tính của Mục Linh cũng không xấu, chỉ bị đám người Cao Bình làm hư thôi.
Ban đầu em ấy đã rất thích chiếc váy này rồi.
Cậu đồng ý đi."
Nếu Triệu Mộng Hoa đã xin hộ, Tần Minh lại gật đầu.
Trần Mục Linh mừng rỡ, ánh mắt nhìn anh cũng khác hẳn, không còn khinh thường và chế giễu nữa.
Bởi vì cô ta cảm thấy anh thật rộng lượng, không để tâm tới những lời chế giễu của mình trước đó, trái lại còn có phần tán thưởng.
Trần Mục Linh và Triệu Mộng Hoa ngắm nhìn một lúc lâu, lại chụp ảnh chung xong mới thỏa mãn.
Nhân viên cửa hàng cẩn thận gói lại và đặt trong một cái hộp dài, đưa cho Tần Minh.
Trần Mục Linh nhìn chiếc váy không rời mắt, tò mò hỏi: "Tần Minh, anh không cần trả tiền à?"
Nữ nhân viên bán hàng cười nói: "Lần trước anh ấy tới, đã có một cô gái rất đẹp thanh toán rồi.
Anh Tần chỉ cần lấy đi thôi."
Cao Bình vẫn đang cau có chợt thả lỏng, nói với vẻ điên cuồng: "Ha, thì ra là thế Tần Minh, anh thật sự không là đàn ông.".