Thiếu Gia Ngông Cuồng


Vừa rồi, Tần Minh lặng lẽ thông báo cho Thích Minh Huy rằng anh bị chặn lại ở cổng phía Đông, gọi anh ta đến giúp.
Giám đốc và nhân viên đã làm khó Tần Minh vừa nhìn thấy sếp tổng của mình đi xuống liền biết chuyện không hay rồi.
Khi Thích Minh Huy nhận được tin tức của Tần Minh, anh ta rất khó hiểu, trực tiếp đến gặp người phụ trách của ban tổ chức, người phụ trách vừa nghe thấy là khách quý của nhà họ Thích lập tức đích thân xuống xử lý.
"Làm sao vậy?" Người phụ trách là một người đàn ông nhìn rất nho nhã, ông ta nghiêm nghị nhìn giám đốc ban tổ chức, mắng: "Tôi đã lặp đi lặp lại, yêu cầu anh làm tốt công việc tiếp đón, anh làm như thế này à? Vé vào cửa của người ta hoàn toàn bình thường, nhưng nhất định phải giữ người lại.

Một giám đốc nhỏ nhoi như anh có ý gì? Chút chuyện nhỏ này cũng phải dùng tới đặc quyền à?"
Giám đốc cảm thấy đau khổ, nếu biết trước Tần Minh có hậu thuẫn lớn như vậy sẽ không giúp đỡ Triệu Phú Qúy rồi, nhưng bây giờ nói gì thì cũng đã quá muộn.
Thích Minh Huy rất tức giận, Tần Minh là ông chủ của cả nhà anh ta.
Tần Minh và bạn của cậu ấy lặng lẽ đến dự tiệc, nhưng lại bị đám tôm tép này làm khó, những tấm vé đó còn là do Thích Minh Huy đưa, đây không phải là đang tát vào mặt Thích Minh Huy à?
Anh ta chẳng phải trở thành kẻ không được việc hay sao?
Thích Minh Huy nói với người phụ trách: "Sếp Vương, chuyện này ông xem xét rồi tự xử lý đi.

Đãi ngộ của thư mời VIP là bị hoạch học hơn hai mươi phút à.

Nếu ông không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Sau đó sếp Vương trực tiếp xua tay, nói: "Cậu hai Thích, lần này là người của tôi có vấn đề, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích.

Các người lập tức về phòng kế toán của công ty lấy tiền lương tháng này, sau đó dọn đồ của các người rồi cút luôn cho tôi.

"
Mặt mày giám đốc xám xịt, nước mắt chực trào ra, đây là một công việc lương cao đấy, hắn ta còn là quản lý cấp cao nữa.
"Sếp, tôi sai rồi, tôi coi thường người khác, tôi nghe lời vu khống, tôi sai rồi, xin sếp cho tôi một cơ hội.

Xin ông, tôi đã làm việc cho công ty năm năm rồi.
"Sếp, hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, cầu xin ông."
Giám đốc quỳ xuống van xin sếp Vương, nhưng sếp Vương ngẩng mặt hất cằm, hoàn toàn không có ý định vãn hồi, lạnh lùng đến tột cùng.
Trong một doanh nghiệp, sống chết của nhân viên chẳng qua chỉ là một câu nói của sếp mà thôi, cuối cùng giám đốc chỉ có thể tuyệt vọng rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người ở lại xem trò vui ngỡ ngàng, sự chuyển biến này diễn ra quá nhanh chăng? Chỉ trong vòng hơn hai mươi phút, người giám đốc ngạo mạn này đã thất nghiệp ngay tại chỗ rồi à?
Sau khi sếp phía ban tổ chức sa thải cấp dưới của mình liền không ngừng xin lỗi Thần Minh, điệu bộ vô cùng khách sáo và tươi cười.
Trương Tiểu Nghiên, Trần Mục Linh, Triệu Mộng Hoa, Lương Thiếu Dũng, Triệu Phú Quý, Trương Tình Tình, Triệu Thác và Tạ Quảng Khôn đều kinh ngạc.
Những người này, khi ở trường học rất quen thuộc với Tần Minh, nhưng họ chưa từng biết chuyện Tần Minh quen biết nhiều người xã hội như vậy.
Trương Tình Tình và Triệu Thác nhận ra Chu Vũ, dù sao thì lần trước họ đã cùng đi chơi với nhau ở trang viên Nam Sơn, nhưng không ngờ rằng hai người này đã trở nên thân thiết như vậy rồi.
Trên thực tế, Chu Vũ cũng chỉ là cấp dưới của Thích Minh Huy thôi, anh ta tới đây để đón Tần Minh.
Dù sao thì thường xuyên xuất hiện trước mặt sếp, thăng chức tăng lương mới dễ.
Sếp Vương phái mấy người tới, chỉ vào Triệu Phú Qúy cùng đoàn người còn chưa rời đi, nói: "Phiền mấy người qua đây một lát, tôi nghi ngờ mấy người tàng trữ đồ vật nguy hiểm.

Mời kiểm tra lại lần nữa."
Cái quái gì thế?
Đám người Triệu Phú Qúy, Tạ Quảng Khôn ngẩn ra, vừa rồi không phải họ đã đi qua máy dò rồi sao? Có thể có vấn đề gì được chứ?
Đây là cố ý!
Biết trước như vậy đã không em trò vui, nhanh chóng rời đi rồi.
Đúng vậy, sếp Vương cố tình làm vậy, vừa rồi, sau khi hỏi rõ sự việc liền biết giám đốc cũ kia lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, thông đồng với Triệu Phú Qúy gây khó dễ cho Tần Minh và bạn của anh.
Tuy ông ta không biết thân phận của Tần Minh, nhưng mà Thích Minh Huy đích thân nói là khách quý, nhất định là có lai lịch rất lớn, ông ta không dám đắc tội với nhà họ Thích có ảnh hưởng trên khắp tỉnh Quảng
Nếu Tần Minh không vui, Thích Minh Huy cũng sẽ không vui, vậy thì cuộc sống tốt đẹp của sếp Vương cũng kết thúc.
Vì vậy, ông ta phải ra tay với Triệu Phú Qúy.
Những nhân viên vừa đến nghe lệnh sếp, lập tức bắt Triệu Phú Qúy và nhóm người của cậu ta ra ngoài, ngay cả Triệu Thác và Trương Tình Tình cũng không ngoại lệ.
Tạ Quảng Khôn nói to: "Này, sao...!sao mấy người có thể làm như vậy? Còn vương pháp nữa không? Vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra vé rồi."
Hà Mộng Liên thậm chí còn hét lên: "Mấy người lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, hủ bại".
Tạ Đào khóc làm ầm ĩ: "Gọi sếp của mấy người tới đây, tôi muốn khiếu nại mấy người."
Sếp Vương lập tức lạnh mặt, nói: "Tôi là ông chủ của quỹ từ thiện Blue Sky, là người phụ trách tổ chức lần này, cô muốn khiếu nại ai thì cứ nói đi."
Vừa dứt lời, cả nhà Tạ Quảng Khôn đều im lặng.
Họ vừa không quyên góp tiền, vừa không có quan hệ sâu xa gì, chỉ dựa vào mặt mũi của con nhà giàu Triệu Phú Qúy mà thôi.
Tất cả bọn họ đều nhìn về phía Triệu Phú Quy, mong đợi Triệu Phú Qúy sẽ phản kích.
Nhưng Triệu Phú Qúy không có cách nào cả, cậu ta ngay lập tức gọi cho ba mình là Triệu Đông Lương nhờ giúp đỡ.
Triệu Phú Qúy và Triệu Thác hiểu rất rõ, Tần Minh đang trả thù! Phương thức trả thù giống hệt như của Triệu Phú Qúy vừa nãy, phương thức này thực sự rất khoa trương.
Còn Triệu Phú Qúy thì thảm hại hơn, cậu ta đi vào rồi bị đuổi ra ngoài.
Một người qua đường nói đùa: "Người này buồn cười thật đấy, cậu ta giở trò, giờ người bị đuổi ra ngoài lại là bản thân mình".
"Điển hình của việc làm làm nhiều việc ác ắt sẽ gặp họa."
"He he, sao không gọi điện thoại bảo ông già cậu đi xuống?"
"Sông có khúc, người có lúc, vật đổi sao dời."
Vừa nói xong, vợ chồng Triệu Đông Lương vội vàng chạy xuống, nói: "Có chuyện gì vậy? Mấy người dựa vào cái gì mà ngăn cản con trại tôi? Chúng tôi có vẻ đàng hoàng"
Bà Triệu càng kiêu ngạo quát lớn: "Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Tôi và sếp Vương của mấy người có quan hệ thân thiết đấy, tin tôi gọi sếp Vương của mấy người đến sa thải hết mấy người không.

Đúng là một lũ có mắt như mù, ngay cả con trai tôi cũng đuổi ra ngoài?"
Đột nhiên, sếp Vương quay đầu lại nói: "Tôi không biết mấy người đâu nhé."
Điều này...!vợ chồng Triệu Đông Lương kinh ngạc nhìn sếp Vương của quỹ từ thiện Blue Sky.

Tại sao một nhân vật như ông ta lại xuống đây?
Triệu Đông Lương vội vàng xoa tay, cúi người bước tới, nói: "Ôi, sếp Vương, ông..."
Sếp Vương cũng lười nói nhảm, nói thẳng luôn: "Họ đã kiểm tra an ninh chưa?"
Tất cả nhân viên đều lắc đầu, sếp Vương xua tay nói: "Kiểm tra lại, người vừa nãy làm ăn kiểu gì vậy? Làm việc không cẩn thận."
Sếp đã ra lệnh, mấy nhân viên to cao lấy lý do nghi ngờ tàng trữ đồ vật nguy hiểm xách hai vợ chồng Triệu Đông Lương ra, không cho họ chút thể diện nào cả, để cả nhà họ đoàn tụ.
Triệu Đông Lương vừa kinh ngạc, vừa tức giận, vừa xấu hổ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhà họ Triệu đã đắc tội với ai rồi?
Triệu Đông Lương bước lên phía trước nói: "Sếp Vương, không cần thiết phải làm thế này, đúng không? Vào nhà là khách.

Tôi thừa nhận rằng tôi đã dùng một chút thủ đoạn để đối phó với đối thủ của con trai tôi, nhưng có cần đến mức này vì một sinh viên nghèo không?"
Nhưng sếp Vương kiên quyết, so với việc mất mặt, đắc tội với nhà họ Thích còn nguy hiểm hơn.
Sếp Vương lạnh lùng nói: "Sinh viên nghèo trong miệng ông là khách quý của nhà họ Thích, nhà họ Thích còn đưa thư mời VIP cho người ta.

Biết điều thì mau cút đi."
"Sao có thể chứ?" Trong lòng Triệu Đông Lương lập tức dậy sóng, nhìn về phía Tần Minh, cậu ta lại có lại lịch lớn như vậy sao?
"Sếp Vương, sếp Vương ~!" Triệu Đông Lương vội vàng gọi.
Nhưng sếp Vương lại trực tiếp quay đầu, không thèm để ý đến ba con Triệu Đông Lương, thay vào đó còn tươi cười nói chuyện với Tần Minh.
Mẹ của Triệu Phú Qúy tức giận ném túi: "Ôi, chồng ơi, phải làm sao bây giờ?"
Đám người Triệu Phú Quy và Tạ Quảng Khôn thấy hậu thuẫn cuối cùng cũng bất lực, liền hoàn toàn sụp đổ, thật sự bị đuổi ra ngoài rôi.
Tần Minh khá hài lòng với cách xử lý này, thật tốt khi không để những người này vào quấy rầy anh tham dự bữa tiệc, điều quan trọng nhất là cả nhà họ cùng nhau ra ngoài.
Tần Minh liếc nhìn vẻ mặt xấu hổ và bất lực của đám người Triệu Phú Qúy, kéo Nhiếp Hải Đường đi vào.
"Chờ một chút." Đột nhiên, phía sau Tần Minh có người lớn tiếng gọi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui