Tần Minh nhìn đám Triệu Phú Quý, Lý Mộng và Tạ Đào, không ngờ tất cả đều vào được, anh cau mày nói: "Các người..."
Triệu Phú Quý đắc ý cười lớn: “Ha ha, cậu cho rằng bọn tôi không vào được đúng không? Cậu ngốc nghếch thế, cậu nghĩ mình là ai? Ông trời à? Có người quen là ghê gớm lắm à? Lý Mộng của bọn tôi cũng có người quen là cậu ấm giàu có bậc nhất đấy.”
Tần Minh cười nói: “Cho nên các người ở dưới tầng đợi gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được Lý Mộng xuất hiện? Chậc chậc, cậu đúng là cố chấp.”
Nụ cười của Triệu Phú Quý lập tức cứng lại, thẹn quá hóa giận: “Không cần cậu lo, dù sao thì bọn tôi cũng vào rồi, ha ha, sao? Cậu tưởng cậu là ai? Chỉ một câu là khiến tôi không vào được à?”
Lúc này, Lý Mông mặc một bộ váy dạ hội màu đen, còn đội mũ bươm bướm, đeo bao tay da, dây chuyền bắt mắt, hình tượng như một người phụ nữ giàu có.
Hơn nữa, bản thân Lý Mộng cũng có chút nhan sắc, trang điểm rồi lại thêm đồ trang sức thì cũng có thể miễn cưỡng đạt được chín mươi điểm ngoại hình.
Tần Minh rất bất ngờ, Lý Mộng làm gì có nhiều tiền như vậy để mua lễ phục và trang sức chứ?
Anh nhìn người đàn ông Lý Mộng đang khoác tay, một người đàn ông cao to với khuôn mặt lạnh lùng, và vẻ tàn nhẫn giữa đôi mày.
Lý Mộng giới thiệu với vẻ đắc ý: “Tần Minh, đây là Mộc Chiêu Dương - bạn trai tôi.
Chiêu Dương, đây là Tần Minh – bạn học của em.
Là anh ta đã bảo người ta ngăn nhóm Triệu Phú Quý ngoài cửa, may mà có anh nên nhóm Triệu Phú Quý mới có thể vào được.”
Họ Mộc, Tần Minh nghĩ đến nhà họ Mộc giàu có bậc nhất của thành phố Quảng, đây là con trưởng nhà họ Mộc à!
Quả thực lời anh ta nói hiệu nghiệm hơn Thích Minh Huy.
Tần Minh rất bất ngờ, sao Lý Mộng lại câu được con rùa vàng này? Nhà họ Mộc là gia tộc giàu có thật sự, sao lại mù mắt mà chấm trúng Lý Mộng thế?
Mộc Chiêu Dương quét mắt nhìn Tần Minh, thấy anh chỉ là một nhân viên phục vụ thì khinh thường nói: “Mộng Mộng, anh đi chào mẹ anh đây.”
Mộc Chiêu Dương vừa đi thì đám Triệu Phú Quý lập tức trừng mắt nhìn Tần Minh.
Tạ Quảng Khôn vô cùng tức giận nói: "Tiểu Thuần, sao cháu còn ở cùng với thằng khốn này? Thằng nhóc Tần Minh này, lúc đầu Phú Quý mời cậu ta đến nhà hàng Đại Trung Hoa ăn cơm, bao nhiêu món đắt tiền đều mời cậu ta ăn.
Cậu ta thì hay rồi, lật mặt không nhận người quen, ỷ mình quen với người giàu có, vừa nãy còn ngăn mọi người ngoài cửa, đúng là thứ vong ơn bội nghĩa mà."
Tạ Đào cũng mắng: “Nhìn quần áo anh ta mặc xem, bản thân cũng chỉ đến làm thêm mà lại ra vẻ như giỏi giang lắm, tôi nhổ vào.
Em họ à, người đàn ông bủn xỉn lại còn nghèo như vậy, em nên tránh xa một chút.
Hà Mộng Liên còn kéo Bạch Ngọc Thuần đi: “Mẹ cháu không ở đây thì dì chính là mẹ cháu, cháu phải nghe lời dì.
Tần Minh không phải người tốt, tránh xa cậu ta ra một chút."
Mã Bắc Dương ở bên cạnh nhận ra Mộc Chiêu Dương ngay, vốn muốn lôi kéo làm quen, bám víu quan hệ, nhưng căng thẳng quá nên không mở miệng được.
Nhưng bây giờ thấy những người này đều coi Lý Mộng – bạn gái của Mộc Chiêu Dương làm trung tâm, lại còn không thích Tần Minh nên ông ta ra quyết định ngay, lập tức mắng: “Tần Minh, cậu sao thế hả? Đều là bạn học mà cậu lại lợi dụng quyền hạn ngăn không cho người ta vào? Cậu khiến tôi thất vọng quá đấy, cậu đừng hòng đến công ty tôi thực tập nữa, cậu bị đuổi rồi.”
Tần Minh nổi cáu: “Tôi có muốn đến công ty ông thực tập đâu.”
Mã Bắc Dương tỏ vẻ chán ghét, nói: “Cậu còn muốn vị trí tổng giám đốc? Nằm mơ đi, đến cái chức dọn vệ sinh cũng không dành cho cậu đầu.
Cho dù có hiệu trưởng Liêu ra mặt thì tôi cũng sẽ không cho cậu cơ hội thực tập.
Có điều, bạn Bạch này, cô thì khác, tôi có thể sắp xếp vị trí thực tập cho cô
Bạch Ngọc Thuần nói: “Tần Minh không đi, tôi cũng không đi đâu”
Triệu Phú Quý lập tức nói: "Bạch Ngọc Thuần, cậu biết người đứng trước mặt cậu là ai không hả? Kinh doanh vươn tầm quốc tế, sếp Mã của công ty thương mại quốc tế Hưng Thái, đến ba tôi còn phải nể mặt sếp Mã đấy.
Mã Bắc Dương tỏ thái độ khiêm tốn: “Tôi nào có giỏi giang đến thế, doanh thu một năm cũng chỉ vài triệu thôi mà.
Cậu là..."
Triệu Phú Quý vội nói: “Tôi là con trai của Triệu Đông Lương.
Công ty của ba tôi thường hợp tác với công ty của ông”
Mã Bắc Dương đắc ý gật đầu: “Hóa ra là con trai của ông chủ Triệu, bạn Triệu đúng là tuấn tú lịch sự, chắc chắn tương lai sẽ là một người thành danh.
Không giống với vài người, có khả năng sẽ làm nhân viên phục vụ cả đời.
“Ha ha ha, đúng vậy.” Đám người Triệu Phú Quý phá lên cười, nói: “Hết cách rồi, trời sinh Tần Minh ra để hầu hạ người khác mà.”
Hà Mộng Liên bất mãn nói: "Sao vậy? Cái con bé Tiểu Thuần này, người ta là sếp của một công ty lớn, cho cháu cơ hội thực tập là may mắn của cháu, cháu quen làm con ma nghèo rồi hay sao? Đến lời dì nói mà cháu cũng không nghe có phải không?”
Tạ Quảng Khôn cũng hùa theo: “Đúng vậy, lẽ nào cả nhà cháu đều là kẻ hèn à? Có công việc văn phòng thì không làm lại thích đi bưng bê?”
Tạ Đào cười: “Ba, biết đâu em họ thích bưng bê thì sao, trời sinh số hèn vậy rồi.”
Bạch Ngọc Thuần bị dọa đến nỗi hơi sợ hãi, mím môi không biết nói gì cho tốt.
Mã Bắc Dương nói: “Đây là danh thiếp của tôi, ngày mai cô Bạch có thể đến công ty tôi thực tập, tôi sẽ ở công ty đợi cô.”
Bạch Ngọc Thuần không muốn nhận danh thiếp, nhưng Hà Mộng Liên lại vội nhận lấy, nói: “Được được, quyết định vậy đi.
Sếp Mã đúng là có trái tim nhân hậu, giúp đỡ đứa cháu gái không nên thân này của tôi, cảm ơn sếp Mã nhiều.
Tiểu Thuần, còn không mau cảm ơn sếp Mã à? Lát nữa phải nói tin tốt này cho mẹ cháu, nhà cháu cũng xem như là có người con tương lai xán lạn rồi, đừng có như anh trai cháu, chỉ biết bài bạc.”
Bạch Ngọc Thuần bị những người này kéo đi cúi đầu cảm ơn, nhưng cô lại không biết cách từ chối nên rơi vào khốn đốn và bị động.
Tần Minh đang định đi lên cứu cô thì đột nhiên Lý Mộng xoay người, chặn trước mặt Tần Minh.
Cô ta lộ ra nụ cười kiêu ngạo, một tay nâng cằm nhìn bộ dạng chật vật của Tần Minh, lắc đầu thở dài: “Ai da Tần Minh à, anh đúng là xấu hổ quá đấy.
Tôi là khách, còn anh thì là phục vụ, khoảng cách giữa hai ta chính là số mệnh mà.
Ông thầy bói đó nói đúng, tôi có số làm vợ nhà giàu, còn số của anh ấy à, chỉ làm công ăn lương thôi.
Anh biết bộ váy hoa hồng đen này của tôi có giá bao nhiêu không? Ba trăm nghìn.
Anh có biết bộ trang sức chim hoàng yến này của tôi trị giá bao nhiêu không? Hai trăm nghìn.
Chiếc túi xách kiểu Trung phiên bản giới hạn trên thế giới của Chanel này là một trăm tám mươi nghìn.
Son hồng cánh sen của Gucci, bốn mươi nghìn.
Giày cao gót này cũng phải chín mươi nghìn.
Hừ, chẳng phải anh có hơn năm trăm nghìn sao? Từ đầu đến chân của tôi anh cũng không trả nổi đâu, Mộc Chiêu Dương mới là cậu ấm thật sự.
Tần Minh nheo mắt, mặc dù từ đầu đến chân của Lý Mông rất đắt tiền, nhưng hiện tại Tần Minh thật sự chẳng có chút cảm giác gì với tiền cả.
Tần Minh hờ hững nói: “Vậy chúc mừng cô tìm được hạnh phúc của mình.
Phiền cô sau này đừng tìm cảm giác tồn tại trên người tôi nữa được không? Cô đi con đường nắng của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi.”
Tần Minh bưng khay, tiếp tục làm việc, không phải, tiếp tục ẩn mình.
Lý Mộng thấy thái độ không quan tâm của Tần Minh, nhưng lại không hề cảm thấy hả dạ chút nào.
Cô ta thích tiền là thật, trước đây vì tiền là lừa Tần Minh hai lần, nhưng cô ta càng không muốn làm kẻ thua cuộc.
Cô ta chia tay với Tần Minh là muốn làm người thắng, đứng ở vị trí cao quý, được người ta ngưỡng mộ, và Tần Minh không thể với tới được.
Cô ta muốn thấy Tần Minh ghen, thấy Tần Minh sống thấp hèn, quỳ xuống dưới váy cô ta để cầu xin cô ta quay lại, có như vậy thì cô ta mới thấy sảng khoái.
Lý Mộng đắc ý nói: “Chẳng phải lần trước anh giúp tôi trả cho Nhiếp Chính Minh một trăm nghìn sao? Giờ sẽ chuyển khoản lại cho anh, tránh để sau này anh vu khống tôi nợ anh không trả.”
Ting, Tần Minh thấy trong điện thoại Huawei nghìn tệ của mình thật sự được chuyển khoản một trăm nghìn.
Lý Mộng hếch mũi lên trời, kiêu ngạo nói:
“Thế nào? Với tôi mà nói, hiện tại một trăm nghìn chẳng đáng để nhắc đến, bởi vì bạn trai mới của tôi là Mộc Chiêu Dương đã cho tôi một triệu để tiêu vặt, ha ha ha.
Tôi với anh đã là người của hai thế giới rồi.
Tôi sẽ là người nổi tiếng của xã hội, còn anh chẳng qua chỉ là một nhân viên bưng bê, tôi bắt đầu buồn nôn khi thấy anh rồi.”
Đột nhiên Tần Minh bật cười, anh vui vẻ cười lớn, nói: “Lý Mộng, quả nhiên xứng danh bạn gái cũ của tôi.
Dùng cô rồi mà lại không phải trả một đồng nào.
Lý Mộng cau mày, không thấy Tần Minh có bất cứ vẻ hối hận hay nể sợ nào mà anh ta còn đắc ý như vậy?
Dựa vào cái gì chứ?
Lý Mộng bực tức: “Không được cười! Tôi ra lệnh cho anh không được cười! Không được cười.”
Giọng của Lý Mộng hơi lớn nên thu hút sự chú ý của những người xung quanh..