Hiển nhiên, Tần Minh làm như vậy là muốn náo loạn cho mọi người đều biết, nhưng anh rất tức giận, nên sẽ không kiêng kỵ mặt mũi của nhà họ Mộc nữa.
Bởi vì người nhà họ Mộc cũng không cho anh mặt mũi.
Tần Minh nói Mộc Tư Thuần là kẻ trộm ngay trước mặt mọi người, đây là một sự sỉ nhục cực lớn.
Cô ta lập tức nhảy ra ngoài, nói: “Tần Minh, cái đồ vô liêm sỉ này, đừng ăn nói lung tung.
Nhà họ Mộc là chỗ mà tên giả rách chỉ biết dựa hơi vào người khác như anh có thể bêu xấu được hả?”
“Mỗi một vị khách quý ở đây, có người nào là không biết địa vị và tài sản của nhà họ Mộc tại thành phố Quảng chứ.
Tôi đường đường là cô út nhà họ Mộc mà phải trộm quần áo của người khác sao? Đúng thật là trò cười.”
“Hơn nữa, chẳng phải hiện giờ quần áo của Nhiếp Hải Đường đang ở trong tay bà Nhiếp sao?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Mộc Tư Thuần chỉ, đúng là vậy thật.
Bộ lễ phục màu hồng nhạt mà lúc trước Nhiếp Hải Đường mặc đang ở trong tay mẹ của cô, sao lại nói là trộm được?
“Đây là vu khống không có căn cứ."
“Vu khống nhà họ Mộc trộm đồ, chuyện này sẽ kết thù kết oán mất”
“Khó khăn lắm mới yên tĩnh được một chút,
sao người này lại ra gây sự nữa rồi?”
Mộc Tư Thuần nghe thấy sự bất mãn của các khách khứa xung quanh, lập tức nói: “Thưa các cô, các chú, mọi người đều là bậc cha chú, mọi người hãy thử phân xử xem.
Cái người tên Tần Minh này, ỷ vào việc có người khác làm chỗ dựa, đầu tiên là đùa nghịch mưu mô, ngăn cản không cho bạn học của mình vào vũ hội.
Sau đó là đánh Tào Tương Lương, con trai thứ hai của chú Tào.
Tiếp đó là phát sinh xung đột với anh trai của cháu.
Bây giờ anh ta lại vu khống cho cháu trộm quần áo, đúng là lời nói vô căn cứ."
“Tôi thấy cậu ta tới đây để quấy rối rồi, kẻ quấy rối.
“Thật sự nghĩ nhà họ Mộc chúng tôi ăn không ngồi rồi sao? Mặc cho cậu bêu xấu sao?”
Nhiếp Hải Đường đứng dưới sân khấu nhìn Tần Minh, cô biết Tần Minh muốn ra mặt giúp mình, nhưng lại lo lắng anh sẽ chọc phải phiền toái.
Cô nói: “Tần Minh, hay là quên đi? Hiện giờ em cũng không sao rồi mà.”
Bà Mộc thấy Nhiếp Hải Đường sợ hãi, coi như bắt được cơ hội, lập tức nhảy ra: "Sao có thể bỏ qua như thế được? Cậu ta bêu xấu nhà họ Mộc chúng tôi, bỏ qua như vậy được sao?"
“Vừa nãy tôi còn nói với ông chủ Nhiếp, chuyện này đều là trẻ con cãi nhau, người lớn không nên so đo làm gì, để cho hai đứa bé xóa tan mâu thuẫn nữa.” “Nhưng tên nhóc cậu giỏi lắm, đã gây sự còn ngại không đủ náo nhiệt à.”
"Nhân phẩm của con cái của nhà họ Mộc chúng tôi đều rất đoan chính, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện trộm quần áo của người khác.”
“Cậu dám ăn nói bừa bãi ở đây, tôi phải báo cảnh sát bắt cậu.”
“Bắt hai con người không biết xấu hổ này đi.”
Bà Mộc nói cực kỳ nghiêm khắc, còn định báo cảnh sát bắt người.
Làm cho các nhà giàu ở xung quanh cũng phải bàn tán ầm ĩ, chuyện ngày hôm nay lớn rồi, túi bụi quá.
Nhưng ngược lại, bọn họ rất thích tham gia náo nhiệt, chế giễu, muốn nhìn xem chàng trai Tần Minh này có thể mang đến niềm vui bất ngờ gì cho bọn họ?
Tần Minh lại bật cười, nói: “Hoan nghênh báo cảnh sát, chỉ là đến lúc đó bà đừng tự lấy đá đập chân của mình nữa.
Tôi bỏ cho bà qua một lần, nhưng không thể tha cho bà lần thứ hai được.”
Dù sao bà Mộc cũng có tật giật mình, vội lỗi kéo con gái hỏi: “Con gái, con không để lại manh mối gì chứ?”
Mộc Tư Thuần nghe mà vỗ ngực, nói rất chắc chắn: “Mẹ cứ yên tâm, nơi này là chỗ nào? Là tòa nhà Thế Kỷ, mọi thứ đều rất an toàn, bên trong phòng nghỉ không có camera giám sát đâu, ngoài hành lang thì có, nhưng anh ta là ai cơ chứ? Anh ta là chủ nhân của tòa nhà này sao? Còn có thể đi kiểm tra camera được hả? Cho dù anh ta có kiểm tra camera, có quá nhiều camera nên cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Tìm được video thì cũng đã muộn rồi.”
Bà Mộc âm thầm giơ ngón tay cái lên: “Con gái ngoan, nghĩ thật chu đáo."
Tần Minh hất cằm lên, nói: “Bà muốn chứng cử đúng không? Là bà ép tôi đấy, tôi sẽ cho bà xem chứng cứ.
Bốp, Tần Minh vỗ tay một tiếng.
Sau đó lập tức có nhân viên công tác trong tòa nhà đi ra, thao tác trên máy vi tính đằng sau bục tuyên bố, trên màn hình lớn bỗng trình chiếu một đoạn video đã được cắt ghép xong.
Đây là video ghi lại cảnh tại hành lang tầng dưới, Nhiếp Hải Đường và Mộc Tư Thuần vừa nói vừa cười tiến vào một căn phòng, chỉ chốc lát sau, Mộc Tư Thuần mặc lễ phục của Nhiếp Hải Đường, cầm lễ phục của mình rồi nhanh chóng chạy ra cửa.
Sau đó cô ta đi vào toilet, một lát sau, lúc ra khỏi toilet thì đã thay lại lễ phục như cũ.
Sau khi hai đoạn video này được phát ra, không khí trong đêm tiệc lại bị xao động thêm một trận.
"Đây chẳng phải là lừa người ta sao?”
“Không cần đoán, chắc chắn là lòng mang oán giận, cố ý trả thù rồi.”
“Còn nói nhảy một bài gì đó, sau đó sẽ xóa tan mâu thuẫn lúc trước, toàn là dọa người cả."
“Hết cách rồi, thế lực của nhà họ Mộc lớn, ai dám đắc tội với bọn họ? Cho dù có chịu ẩm ức, đa số mọi người dù bị đánh rụng răng cũng sẽ nhẫn nhịn nuốt vào bụng”
“Lần này nhà họ Mộc mất hết mặt mũi rồi.”
“Ha ha, trước kia tôi còn thấy cái cô Mộc Tư Thuần này xinh đẹp động lòng người, không ngờ lại là một người phụ nữ mưu mô.”
Mộc Tư Thuần với bà Mộc hé miệng ra, nhưng lại nghẹn họng không trả lời được.
Đối mặt với chứng cứ xác thực như thế, bọn họ có nói bất luận cái gì cũng không có tác dụng.
Mộc Hạo càng tức giận hơn, tát cho hai mẹ con mỗi người một cái: “Thứ xấu hổ, làm mất hết mặt mũi nhà họ Mộc, cút ngay”
Khóe miệng Tần Minh cong lên, nói: “Chờ một chút.
Ông chủ Mộc nóng lòng cứu vợ và con gái mình như thế, đúng là một người chồng, người ba tốt.”
Rồi anh chỉ sang Mộc Tư Thuần đang có sắc mặt cực kỳ khó coi, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không yêu cầu ông nói xin lỗi đầu.
Dù sao nhà họ Mộc các người có biết rõ mình sai, chứng cứ rõ ràng bày ở trước mặt thì cũng sẽ coi như không nhìn thấy thôi.
Da mặt dày như vậy, tôi có yêu cầu các người xin lỗi cũng phí công.
Tôi chỉ muốn nói, nếu các người có thể tiếp tục ở lại đây, thì con người tôi cũng rất hào phóng, sẽ tha thứ cho các người.”
“Có điều, tôi có thể tha thứ cho các người chuyện nói xấu, nhưng không thể tha thứ cho việc trộm quần áo, đây là vấn đề nguyên tắc”
“Tôi báo cảnh sát rồi, chờ lát nữa cảnh sát đến hỏi ai trộm quần áo, hi vọng mọi người làm chứng giúp."
Mộc Tư Thuần tức giận đến nỗi rơm rớm nước mắt, từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ bị mất mặt, chưa bao giờ bị người ta chỉ trỏ như thế.
Cô ta cảm thấy chuyện này xảy ra một cách đơn giản không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc tên Tần Minh này có thủ đoạn gì mà có thể lấy được video giám sát của tòa tòa nhà Thế Kỷ này? Trực tiếp đè chết cô ta, không hề có sức chống trả.
Mộc Hạo nhìn Tần Minh, không những không giận mà còn cười: “Người trẻ tuổi này, thật là thú vị, thảo nào thầy Trương nói đêm nay nhà họ Mộc chúng tôi sẽ gặp phải điềm dữ, không tới sẽ tốt hơn.
Mới đầu tôi còn không tin, không ngờ lại chọc phải ngôi sao chổi như cậu ta.
Quả nhiên Trương chân nhân không hổ là người xuất gia, tính chuẩn thật”
Mộc Hạo tiến lên phía trước nói: “Này chàng trai, là Mộc Hạo tôi không biết dạy con.
Có điều việc này cũng không đến mức phải động đến cảnh sát đầu.
Tôi đây sẽ tự mình xin lỗi cô Nhiếp vì sai lầm của vợ và con gái của tôi.
Cô Nhiếp, tôi thật sự xin lỗi.
Xin cô tha thứ cho người nhà của tôi, sau khi trở về tôi sẽ dạy dỗ lại bọn họ cho tốt.”
Mộc Hạo khẽ cúi người xin lỗi Nhiếp Hải Đường ngay trước mặt mọi người, đây là tổ chất của một ông chủ nhà giàu.
Nhiếp Hải Đường lập tức cúi đầu chín mươi độ trả lễ, nói: “Chú Mộc, cháu không dám nhận.
Việc này dừng lại ở đây đi.
Tần Minh, anh xuống đây cho em."
Tần Minh thấy Mộc Hạo xin lỗi một cách sảng khoái như vậy, cũng sinh ra không ít ấn tượng tốt, cảm thấy Mộc Hạo đúng là một người đàn ông có trách nhiệm.
Anh nói: “Ông chủ Mộc dám làm dám chịu, đúng là biết rõ mình phạm sai lầm hơn những người khác, tốt hơn nhiều so với mấy người sống chết không chịu xin lỗi.
Tôi cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nếu ông đã xin lỗi rồi, tôi cũng không tổn thất gì nhiều, việc này có thể dừng lại ở đây.”
Mộc Hạo ra mặt, việc này lập tức được giải quyết.
Ông ta còn mời Tần Minh uống rượu, nói chuyện phiếm một cách thân mật, làm những người nhà giàu xung quanh đều sợ hãi đến nỗi đánh rơi kính mắt.
Hình như thái độ của Mộc Hạo cũng rộng lượng quá rồi nhi?
Thật ra, ngay cả Tần Minh cũng hơi nghi ngờ, không biết rốt cuộc Mộc Hạo có phải một con cáo già bụng dạ thâm sâu hay không?
Nhưng khi hai người mới nói chuyện phiếm được vài câu, đột nhiên lại có người mở cửa phòng khiêu vũ ra, một đám cướp được vũ trang đầy đủ tràn vào, hét ầm lên: “Nam trái nữ phải, tất cả giơ hai tay lên ôm đầu, các người đã bị bắt cóc, mụ nội nó.”.