Bầu không khí trong phòng khách có hơi kỳ lạ.
Liêu Thanh Tuyền thay bộ quần áo đi ra.
Mặc dù trong lòng cô ta vẫn xem Tần Minh là một đứa con nít, nhưng bị anh nhìn cơ thể hai lần, còn nhìn sạch sẽ như vậy thì vẫn cảm thấy không chịu nổi.
Chủ yếu nhất vẫn là vừa rồi cô ta quá kích động, còn hôn Tần Minh một cái.
Bây giờ Liêu Thanh Tuyền nhớ lại cũng hối hận.
Chuyện có quái gì đâu, chẳng phải là mười triệu thôi à?
Ôi không, nếu vì mười triệu mà kích động hôn Tần Minh một cái, cô ta cảm thấy vẫn có thể tiếp nhận được.
Còn Tần Minh vẫn ngửa cổ, dùng khăn giấy chặn máu mũi.
Liêu Thanh Tuyền rót một cốc nước cho anh: "Thanh niên dễ bốc hỏa thế? Hay cậu tìm bạn gái giúp đỡ vậy?"
Tần Minh đỏ mặt nói: "Hải Đường tương đối truyền thống, phải đợi tới ngày kết hôn mới được."
Liêu Thanh Tuyền bĩu môi: "Chà chà, bây giờ còn có cô gái rụt rè như vậy, đúng là hiếm như bảo vật quốc gia đấy.
Hay cậu uống ít trà lạnh"
Tần Minh hỏi ngược lại: "Cô giáo Liêu bảo em ở lại có chuyện gì vậy?"
Liêu Thanh Tuyền cười ngượng: "Đột nhiên từ người nợ hai trăm nghìn biến thành giàu có với tài sản mười triệu, tôi không thể bình tĩnh được.
Nhưng tôi lo Trương Quân Đống tính lừa tôi, chờ tôi tiêu tiền xong, anh ta sẽ tới đòi tiền tôi mất."
Tần Minh nói: "Chị yên tâm đi, em thấy anh ta bị dọa cho sợ rồi.
Loại người điên này không thể vô duyên vô cớ đưa tiền xin lỗi chị đầu.
Một khi anh ta làm thế, chắc chắn là so."
Liêu Thanh Tuyền nói: "Vậy là ai không chỉ giúp tôi đuổi tên điên Trương Quân Đống này, còn bắt anh ta đưa tiền để xin lỗi? Mười triệu đúng lúc có thể giúp tôi trả hết nợ nần, còn gây dựng sự nghiệp nữa.
A...!Chẳng lẽ là..."
Liêu Thanh Tuyền đột nhiên nhìn Tần Minh với đôi mắt đẹp sáng ngời: "Anh chàng đẹp trai lái Mercedes kia?"
Tần Minh méo miệng, còn tưởng Liêu Thanh Tuyền đã phát hiện là anh giúp cô ta chứ.
Nhưng mười triệu chẳng là gì cả.
Bây giờ Tần Minh nằm trong tay cả một tập đoàn có tài sản tương đương với cả Hoa Hạ cộng lại.
Mỗi quý, anh sẽ có mấy chục tỷ đô la chuyển vào tài khoản.
Anh giúp Liêu Thanh Tuyền, không uổng công hai người từng quen biết.
Tần Minh nói: "Sao em biết được."
"Cậu đương nhiên không biết rồi." Liêu Thanh Tuyền kéo Tần Minh lại: "Ôi, Tần Minh không phải cậu biết xem bói sao? Cậu tính thử nhân duyên của tôi, xem bao giờ tôi lấy chồng?"
Tần Minh làm sao tính được: "A, cái này..."
Liêu Thanh Tuyền giơ tay ra, còn ghé sát lại gần nói: "Tính đi, cậu tính cho cô giáo một lần.
Cậu bói cực chuẩn.
Bây giờ xem như cô giáo cầu xin cậu, tặng cậu mười nghìn tiền coi bói.
Sau này cậu có thể tới nhà cô giáo ăn chực bất cứ lúc nào."
Tần Minh đúng là dở khóc dở cười.
Liêu Thanh Tuyền bình thường có khí chất hơi buồn bã, chuyển qua chuyển lại giữa nhân viên công chức và người đẹp khiêu vũ, bây giờ đột nhiên biến thành một cô gái thần kinh hảo sắc tham tiền?
Đồng tiền đúng là có phép thuật, trực tiếp thay đổi tính cách của một người.
Nhưng bây giờ Liêu Thanh Tuyền đã tươi cười nhiều hơn, trông xinh đẹp hơn, cũng chẳng còn thấy vẻ u buồn nữa.
Thật ra Tần Minh cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Anh sở tay Liêu Thanh Tuyền, cảm giác vừa mềm vừa mịn mầng, ngón tay thon dài, làm anh thấy vô cùng thỏa mãn.
Anh ngẩng đầu nhìn lên.
Bởi vì đang mùa hè, Liêu Thanh Tuyền mặc bộ quần áo rất mỏng, là chiếc áo phông cổ tròn ôm lấy hai ngọn núi.
Tần Minh còn nhìn thấy hai điểm.
khiếm nhã chớ nhìn, anh vội vàng dời tầm mắt: "Ôi, bên trong chân không."
Liêu Thanh Tuyền căng thẳng hỏi: "Thế nào? Lẽ nào nhân duyên của tôi không tốt à? Sao sắc mặt cậu khó coi như vậy?"
Tần Minh suy nghĩ một lát mới nói linh tinh: "Ơ, cô giáo Liêu rất tốt, chị sẽ...!gặp được một người trẻ tuổi.
Cậu ta giúp đỡ chị rất nhiều mà chị không biết.
Ban đầu chị rất ghét đối phương, sau đó chị phát hiện ra điểm tốt của đối phương nên cảm động.
Sau một lần chị say rượu đã ngủ với cậu ta, sau đó yêu cậu ta tới không thể xa rời.
Cuối cùng hai người sinh được một trai một gái, sống bên nhau tới già, hạnh phúc mỹ mãn."
Liêu Thanh Tuyền nghi ngờ hỏi: "Thật à? Chuyện này cũng quá thần kỳ nhỉ? Cậu là thần tiên hay thầy bói dởm thế? Cậu nhìn ra được cả đời tôi à? Hơn nữa, làm sao tôi có thể thích người nhỏ hơn mình được? Tôi thích loại người chín chắn già dặn, hoặc đàn ông từng đi lính hơn."
Tần Minh nói rất bình tĩnh: "Đúng là vậy mà.
Có tin hay không thì tùy chị."
Liêu Thanh Tuyền nghĩ đến vừa rồi Tần Minh bói rất chuẩn, vừa nói tối nay cô ta may mắn thì lập tức có mười triệu, trong lòng cô ta không khỏi có chút tin tưởng, không chừng Tần Minh thật sự biết xem bói thì sao?
Cô ta hỏi tiếp: "Vậy...!vậy tôi không gặp được một vài người chủ trưởng thành, hoặc anh lính nghiêm nghị khí phách à? Nếu tôi tìm loại tôi thích thì không có hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn sao?"
Tần Minh thấy cô ta hỏi nghiêm túc lại mím môi nói: "Có chứ! Hôn nhân của cô giáo Liêu đều rất tốt."
Liêu Thanh Tuyền nghe xong lại càng vui mừng hơn, móc trong ví ra mười ngàn đưa cho Tần Minh: "Hôm nay tôi vừa nhận tiền lương, cho cậu."
Tần Minh đẩy lại, nói không cần.
Nhưng Liêu Thanh Tuyền cổ đẩy tới, nói: "Tôi biết cậu có bản lĩnh, trước đây tôi đã đánh giá thấp về cậu.
Mười nghìn này không tính là nhiều, cậu yêu cô chủ nhà giàu như Nhiếp Hải Đường thì hằng ngày đều phải tốn tiền, sao có thể bủn xỉn được? Cậu còn là học trò cưng của mẹ tôi, cũng xem như người trong nhà.
Hơn nữa, tôi vừa được mười triệu, chính là bà chủ giàu có đấy."
Tần Minh không có cách nào, đành cầm mười nghìn rời đi, sau đó mở cửa nhà mình ở bên cạnh.
Căn nhà mà anh mua ở đây đã được sửa xong, bây giờ để cho anh trai Tần Triều Dương và mẹ của Bạch Ngọc Thuần.
Hà Mộng Cô sớm muộn cũng sẽ đi, cho nên căn nhà này chủ yếu vẫn để lại cho Tần Triều Dương.
Tần Minh tính chờ qua vài ngày nữa sẽ mượn có sang tên cho Tần Triều Dương, để anh ấy cũng có căn nhà ở thành phố Quảng, sau này tìm vợ sẽ đơn giản hơn.
Tần Triều Dương gần ba mươi lại không tiền, không nhà, không xe.
Ở thị trấn Bạch Thủy, tình cảnh của anh ấy như vậy sẽ bị xem là kẻ lười biếng không dễ có vợ, bị người trong thôn chán ghét, bà mối cũng không muốn bước tới cửa.
Nhưng Tần Minh biết, tiền Tần Triều Dương làm thêm ngoài gửi về nhà, còn lại là đóng học phí cho hai anh em và đưa cho Vương Phượng, bạn gái cũ của anh ấy.
Cho nên Tần Minh không cho rằng anh trai mình lười, chỉ là cuộc sống trong xã hội quá khó khăn, kiếm được ít thì có cách nào.
Nhưng Tần Minh vừa vào cửa đã sửng sốt.
Sao nhà này của mình lại có nhiều người vậy?
Ngoài anh trai Tần Triều Dương, còn có Hà Mộng Cô và Hà Mộng Liên vợ của Tạ Quảng Khôn, con trai con dâu của Hà Mộng Cô - Bạch Đại Hữu và chị Bạch.
"Hu hu! Hừ hừ hừ..! Ông Tạ trời đánh kia, em không muốn sống với ông ta nữa, hu hu..." Hà Mộng Liên kêu khóc không ngừng.
Hà Mộng Cô đang an ủi em gái mình.
Hai vợ chồng Bạch Đại Hữu ngồi trên sô pha xem kịch vui, cười mãi.
Tần Triều Dương lại đang lau nhà.
"Có chuyện gì vậy?" Tần Minh nổi giận hét lớn, chỉ vào Tần Triều Dương, chất vấn cả nhà Hà Mộng Cô: "Các người xem anh tôi là người làm à? Các người ở đây hưởng thụ nhà mới hả? Nhà này của ai vậy? Nực cười.
Người trong nhà đều sửng sốt, bởi vì không ai ngờ Tần Minh sẽ tới vào lúc này.
Không Hà Mộng Liên và vợ chồng Bạch Đại Hữu không biết anh có thể xuất hiện ở đây.
Chị Bạch thấy Tần Minh thì khó chịu.
Tên giẻ rách nghèo hèn này muốn tán Bạch Ngọc Thuần à? Cậu ta còn chạy tới đây xum xoe với Hà Mộng Cô sao?
Cô ta bất mãn nói: "Cậu kêu ầm ĩ gì chứ? Đây là nhà cậu à? Có phải Tiểu Thuần đưa chìa khóa cho cậu không? Thế nào? Cậu tới hầu hạ mẹ vợ à?"
Tần Minh điên lên, cầm mười nghìn đồng đi tới đánh bôm bốp vào mặt chị Bạch, đánh cho mọi người ngây ra như phỗng.
Chị Bạch cũng bị đánh tới ngơ ngác.
Đây là lần đầu tiên chị ta bị người cầm mười nghìn điên cuồng đánh vào mặt, không ngờ lại cảm thấy hơi sướng.
Tần Minh không quan tâm, kêu to: "Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi.".