“Tạp chí Fortune?” Vợ Mộc Kiếm Kiều sửng sốt nói: “Có thể lên được tạp chí Fortune, vậy đó là người có tiền đấy.
Sao có thể là giẻ rách được? Chí Quân, con đừng nói bậy, đó cũng là chồng của Tiêu Kiều, theo vai vế thì con phải gọi một tiếng em rể đấy.”
Mộc Chí Quân không nhịn được nói: “Mẹ, lúc bình thường thì tất nhiên con sẽ không vạch trần cậu ta.
Chuyện nhà họ con lười quan tâm, nhưng con không quen nhìn bọn họ bắt nạt ông nội.
Ông nội đã có tuổi rồi mà còn bị họ lừa nữa."
Chú ba Mộc Kiếm Hùng giả ngu hỏi: "Chí Quân, cháu nói gì thế chứ? Lẽ nào vừa rồi bác cả cháu nói có gì không thỏa đáng sao?”
Mộc Chí Quân đáp: “Tên Tần Minh này, trước đây từng xuất hiện ở dạ tiệc Hoa Nghị quỹ từ thiện Sky Blue, chắc mọi người đều thấy hơi quen đúng không? Cậu ta là bạn trai của Nhiếp Hải Đường, về sau bị Nhiếp Hải Đường đá, chớp mắt sao lại ở bên em họ chứ? Nếu nói vừa gặp đã yêu thì cháu thấy cậu ta vừa gặp đã yêu tiền của em họ thì có.”
Lời nói này không chừa một đường lui nào khiến Tần Minh chẳng còn chút mặt mũi.
Nhưng anh cũng không thể nói, ông đây đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân sẽ không lấy một đồng tiền của nhà họ Mộc các người được đúng không?
Thế chẳng phải sẽ khiến cuộc hôn nhân tưởng chừng như hạnh phúc này càng thêm sai lầm sao? Chỉ làm tình hình thêm rắc rối thôi.
Cụ Mộc đột nhiên đau đớn ôm đầu, các bà vợ lớn vợ nhỏ ở bên cạnh trừng mắt nhìn Mộc Chí Quân, khiển trách: “Mộc Kiếm Kiều, cậu dạy con trai thế nào vậy? Hôm nay đến chọc tức ông cụ à? Ba cậu mới vừa tỉnh lại”
Mộc Kiếm Kiều nói: “Chí Quân, đừng nói nữa.
Chuyện hai vợ chồng nhà người ta, có thể nào thì con cũng không được nói.
Giàu nghèo không quan trọng, giày mang vừa là được rồi.
Ha ha, chúc mừng cháu gái cưới được một người đàn ông tốt, hạ ha ha.”
Vợ Mộc Kiếm Kiều mỉa mai: “Phải đấy, giàu nghèo không quan trọng, quan trọng là nhân phẩm.
Tiểu Vân, Tiểu Linh, sau này phải rút kinh nghiệm từ chị họ hai đứa, tìm đàn ông thì phải tận mắt xem cho kỹ, đừng mang một thằng giẻ rách về cho mẹ, nếu không mẹ xử hai đứa đấy.”
Vợ của Mộc Kiếm Hùng cũng hùa theo: “Uẩn Nhi, con cũng nhìn đó mà rút kinh nghiệm.
Con gái Mộc Kiếm Hùng và Mộc Kiếm Kiều cũng ở bên cạnh, tinh nghịch thè lưỡi, đồng thanh nói: “Con biết rồi.
Bọn con sẽ không tìm người đàn ông vừa cặn bã vừa không có nhân phẩm như chồng của chị họ đâu.”
Làn sóng châm chọc này, rõ ràng là chúc mừng, nhưng thực ra là đang xem thường Tần Minh, đồng thời cũng hả hê khi Mộc Tiêu Kiều kết hôn với nhầm người.
Mộc Tiêu Kiều bị cả gia đình này chế giễu nên vẻ mặt vô cùng khó coi.
Mộc Hạo cũng vô cùng khó chịu với sự anh hát tôi bè của các anh em.
Con gái kết hôn với người có tốt hay không cũng ảnh hưởng rất lớn tới thể diện của người làm ba là ông ta.
Cuộc hôn nhân đột ngột này có bí mật không thể nói ra, mục đích là để bảo vệ Mộc Tiêu Kiều.
Bởi vì thân phận của Tần Minh quả thực có hơi gượng gạo, người đàn ông Nhiếp Hải Đường đá, giẻ rách, bội tình bạc nghĩa, thanh danh trong trường cực thấp, gia đình mấy đời làm nông.
Người con rể như vậy, Mộc Hạo cũng ngại nói với các họ hàng.
Tâm trạng của Tần Minh quả thực rất tốt, anh không hề tức giận chút nào.
Những người này không hiểu về anh thì cứ không hiểu thôi, mình làm gì mà phải giải thích với họ chứ? Chẳng phải anh cứ khiêm tổn hoàn thành nhiệm vụ là được rồi à?
Cụ Mộc khó chịu ho khù khụ: “Khụ khụ khụ...!Im miệng hết đi, cả ngày cứ cãi cọ, xem ông già này là người chết có phải không?”
Ông cụ Mộc nuốt nước miếng, vuốt giận nói: “Đây là ơn của Trương chân nhân dành cho nhà họ Mộc chúng ta.
Sự sắp xếp của ông ấy là tốt nhất, trước giờ Trương chân nhân chưa từng làm sai, mấy đứa không hiểu thì đừng nói xen vào.”
Ngoài Mộc Hạo, những người xung quanh đều trợn tròn mắt, ngay cả vợ lớn vợ bé của ông cụ cũng thở dài, bọn họ cũng bất lực với sự mê tín của ông cụ Mộc, cảm giác như ánh mắt họ nhìn Mộc Tiêu Kiều như đang nói 'Đứa trẻ này, đáng thương cho cháu quá, uất ức cho cháu rồi”.
Mấy người cùng vai về cũng nhìn Mộc Tiêu Kiều với vẻ chế giễu và hả hê, cảm thấy Mộc Tiêu Kiều tìm một người đàn ông bất tài nên đời này đi tong luôn rồi, là trò hề cho họ bàn tán.
Dù sao thì người của bà hai, bà ba luôn bị người của bà cả là Mộc Hạo chèn ép.
Từ nhỏ Mộc Tiêu Kiều chính là con cưng, thành tích học tập đứng đầu, ngoại hình lại xinh đẹp.
Người cùng trang lứa của nhà bà hai, bà ba cũng thường bị lấy ra so với Mộc Tiêu Kiều, bọn họ đều tự thẹn mình kém người ta, hoàn toàn không so được.
Nhưng hôm nay, cuối cùng cũng có được cơ hội rồi, Mộc Tiêu Kiều đột nhiên tuyên bố kết hôn, vừa nhìn đã biết là do Mộc Hạo ép, cô ta nghe theo, nhưng phía nam lại là một tên giẻ rách vô danh tiểu tốt, tham lam tiền của cô ta nên đến ở rể, cuộc hôn nhân này đúng là thảm mà.
“Nếu tôi là cô ta thì tôi chết cho rồi.”
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi.
Ha ha ha, thời đại này mà còn có người mê tín như vậy, gặp phải một người ba như vậy cũng phải thôi.”
“Chậc, bọn họ đang tỏ ra yêu thương phải không? Tôi không tin có chuyện vừa gặp đã yêu."
“Họ trải qua đêm tân hôn thế nào nhỉ? Ngủ với nhau hay chưa?”
“Ha ha, nghĩ nhiều quá đấy! Tôi không tin con cóc bị bắt đến ở rể còn có thể ngủ với công chúa.”
“Theo tôi thấy, chờ đảm paparazzi tung tin, khi nào thì chị họ chúng ta ngoại tình, ha ha ha."
“Chắc chắn đến lúc đó sẽ hot lắm."
Vài người trẻ đứng trong góc phòng bệnh líu ríu nói không ngớt, tiếng không hề lớn nhưng vẫn có người nghe thấy.
Anh ruột Mộc Chiêu Dương vẫn luôn im lặng, lúc này hai mắt đã bốc hỏa, hận không thể xé xác Tần Minh ra, em gái anh ta chịu những lời sỉ nhục này chẳng phải đều tại tên bất tài Tần Minh mang lại sao?
Nếu cậu ta có chút bối cảnh hay bản lĩnh thì sao em gái mình bị người của bà hai, bà ba chế giễu được chứ?
Nếu không phải bị Hứa Thục Lan ở bên cạnh cản lại thì Mộc Chiêu Dương thật sự nổi điên rôi.
Tần Minh buồn bực, nếu không phải trước đó đã đồng ý với nhà họ Mộc, phải đợi nhà họ Mộc hóa giải được rắc rối mới có thể ly hôn thì anh chẳng thèm quan tâm đến những người này, tự dưng lại phải chịu mấy lời oán hận.
Tần Minh bình tĩnh, hoàn toàn chẳng để ý đến lời chế giễu của những người này, thầm nói: “Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, cười nhạo thì cứ cười đi.
Mặc kệ họ đi, không cần phải giải thích gì với họ cả.
Đợi sau này tôi hoàn toàn thừa kế tài sản của ba nuôi rồi, lúc tôi có thể công bố thân phận rồi thì các người đừng có mà cầu xin tôi.
Ừm, viết tên các người vào sổ trước đã."
Ông cụ Mộc cũng nghe thấy những lời bàn tán này, cảm thấy để 'xung hỉ cho ông cụ mà khiến Tần Minh phải ở rể, còn bị người ta cười nhạo, uất ức cho Tần Minh rồi.
Ông cụ Mộc nói: “Tần Minh, vợ chồng hai đứa mới kết hôn, tiếc là ông không thể đến tham gia hôn lễ của hai đứa được.
Ông có một căn nhà nhỏ kiểu viễn tây bốn tầng ở làng đại học, có chỗ đậu xe, có vườn hoa, hồ bơi riêng và cả sân tennis nữa, ông tặng cho hai đứa xem như quà mừng.
Tên trên sổ đỏ điền tên cháu đi Tần Minh.”
Tần Minh bị ép lấy chìa khóa, ông cụ này cũng hào phóng quá rồi.
Quà gặp mặt này ở ngay thành phố tuyến một, giá nhà phổ biến ở thành phố Quảng là hơn ba mươi nghìn một mét vuông, nhà cao cấp là năm mươi nghìn một mét vuông, dứt khoát tặng luôn một căn nhà của bất động sản tốt nhất, hot nhất ở gần làng đại học?
Ông cụ Mộc nói: “Đây là quà riêng của ông, không ai được phép có ý kiến.
Tương lai, căn nhà này sẽ thuộc về Tần Minh.”
Tần Minh nói: “Ông, cháu nhận có hơi xấu hổ."
Ông cụ Mộc cười: “Cháu không thể để Mộc Hải Nhiễm ông tặng quà rồi mà còn lấy lại đấy chứ? Thế chẳng phải cháu đang vả vào mặt ông già này à? Chỉ một căn biệt thự bốn năm mươi triệu thì có là gì."
Tần Minh nhàn nhạt cười, cũng phải nhỉ, đối với người giàu có thì tặng một căn nhà làm quà cũng chẳng đáng là bao.
Anh tự nhiên nhận lấy: “Vậy cháu không khách sáo nữa, cảm ơn ông.”
Bởi vì tài sản của nhà họ Mộc đều bị Mộc Hạo chiếm, cho nên Mộc Kiếm Kiều của nhà bà hai và Mộc Kiếm Hùng nhà bà ba hoàn toàn không thể so về gia thế với anh cả Mộc Hạo được, vì vậy Mộc Chí Quân ở một bên nhìn thấy thế cũng nóng cả mắt, tràn đầy đố ky.
Mộc Chí Quân kỳ quái nói: “Tốt thật đấy, đi ở rể, vứt hết thể diện tôn nghiêm, không làm đàn ông, muốn tiền có tiền, muốn nhà có nhà.
Đây đúng là cái số mà.”
Mộc Thiên Tử của nhà bà ba cũng nói: "Không ngờ lại còn mặt dày nhận nữa chứ, quả nhiên là giẻ rách mà, thấy tiền là sáng mắt ra, chị họ đúng là hạnh phúc mà, chồng của chị họ thích tiền như vậy chắc chắn là rất có chí tiến thủ, rất giỏi kiếm tiền.”
Mộc Uẩn của nhà bà ba khinh thường nói: “Hết cách rồi, chị họ ngốc nghếch nhiều tiền của mọi người thích lấy một kẻ bất tài, có thế nào đi nữa thì ông cụ cũng thương."
Mộc Hiểu Vân của nhà bà hai cũng chán ghét nói: "Nếu bạn trai tôi mà bất tài giẻ rách như anh ta thì tôi đập đầu chết cho rồi, cũng là chị họ nhịn được.
Chị họ luyện 'nhẫn thuật từ khi nào vậy nhỉ? Ha ha.”
Tần Minh rất khó chịu, những người này đúng không chịu dừng lại, chế giễu và công kích anh thì Mộc Tiêu Kiều sẽ đau lòng sao?
Sẽ không đâu, cô ta hoàn toàn chẳng có tình cảm với Tần Minh.
Nhưng, có qua thì phải có lại, Tần Minh chỉ vào tấm biển bên đầu giường, nói: “Ông, dịch vụ y tế ông đang dùng là dịch vụ hạng hai sao?”
Ông cụ Mộc gật đầu, đáp: “Ừ, đây cũng là điều kiện mà Mộc Hạo nhờ rất nhiều quan hệ với công sức mới nhận được đấy, thường thì tặng quà đều là dịch vụ hạng ba.
Nhưng dịch vụ y tế hạng hai đã đứng đầu châu Á rồi, còn tốt hơn cả trình độ y tế của Nhật.
Nếu dịch vụ y tế hạng một thì đứng đầu cả thế giới luôn rồi, khi đó sẽ để cho bác sĩ và chuyên gia hàng đầu của các nước Âu Mỹ đến phụ trách cả quá trình, trị khỏi rồi mới đi.
Ha ha, dịch vụ y tế hạng một lan truyền nhiều lắm nhưng ông cũng chưa từng được trải nghiệm."
Tần Minh cười nói: “Ông tặng cháu một căn nhà, cháu cũng không có gì tốt để tặng lại nên cháu sẽ bảo họ nâng cấp trình độ và tiêu chuẩn để chữa trị cho ông, dịch vụ y tế hạng hai nâng lên thành dịch vụ y tế hạng một.”
Tần Minh vừa dứt lời, những người xung quanh đều nhìn Tần Minh với ánh mắt nghi ngờ, tên nhóc này chém gió à?
Hay là cậu ta thiểu năng trí tuệ? Cảm thấy tiêu tiền là có thể giải quyết mọi chuyện?
Mộc Chí Quân cười lớn: “Em rể, em nghèo, không có kiến thức thì đừng nói vớ vẩn chứ, người mất mặt chẳng phải là cả nhà em họ sao? Em cho rằng dịch vụ y tế ở đây có thể dùng tiền mua được à? Em có thể nâng cấp tiêu chuẩn y tế cho ông cụ sao? Em làm được thì anh lấy đầu xuống cho em làm ghế ngồi."
Tần Minh nhàn nhạt cười, anh không nói gì, xoay người ra ngoài.
Tần Minh rời đi không nói tiếng nào khiến Mộc Chí Quân mất hết hứng thú, làu bàu: “Người này đúng là bất lịch sự.
Ăn nói khoác lác rồi còn tự tiện bỏ đi, em họ, em phải dạy dỗ lại em rể đấy, ý thức thế này khiến nhà họ Mộc chúng ta mất cả thể diện.”
Mộc Tiêu Kiều bị sặc đến nỗi không còn gì để nói, cô ta vốn có khuôn mặt lạnh lùng, lúc này sắc mặt lại càng lạnh lùng hơn, phạm vi xung quanh cách cô ta ba bước chân sắp đồng thành băng luôn rồi.
Vợ đầu của Mộc Hải Nhiễm cau mày nói: “Đã ra ngoài một lúc rồi, có phải trễ chuyện gấp gì không? Thôi bỏ đi, các con về trước đi, ba các con cũng mệt rồi...
Đúng lúc này, người phụ trách viện dưỡng lão Nam Sơn đi vào..