Cái quỷ gì thế?
Đám cướp người ta đã buông tha cho cậu rồi, cậu còn không cho người ta đi sao? Thế là hành khác trong toa xe này đều rụt cổ lại, trong lòng thầm nghĩ, cầu xin cậu nhanh để bọn họ đi đi, nếu không mọi người đều nguy hiểm đấy.
Gã có rầu cau mày nói: "Nhãi ranh, mày cứ đi đường của mày, bọn tao đi lối của bọn tao, mày cũng không phải ăn thiệt thòi."
Tần Minh chỉ vào Trương Tiểu Nghiên, nói: "Chúng mày làm cho cô ấy bị sợ hãi, đều tới nhận tội đi."
Lũ cướp nhướng mày, để bọn họ xin lỗi một cô gái? Làm sao có thể?
Tuy nhiên Tần Minh bị đấm một phát nhưng không nói chuyện, ngược lại Trương Tiểu Nghiên bị hù dọa vì giải quyết xong còn phải nói xin lỗi, thật sự là quá che chở con gái.
Trương Tiểu Nghiên bị dọa sợ, tranh thủ thời gian giữ chặt Tần Minh, nói: "Tần Minh, không cần đâu, tớ, tớ không sao.
Như vậy nguy hiểm lắm, cậu tuyệt đối đừng mạo hiểm."
Gã đàn ông lực lưỡng tức giận, vội vàng tiến lên nói: "Mày nghĩ mày là ai? Cho dù ông Trời có ở chỗ này cũng phải thu mình, dám uy hiếp bọn tao, muốn cho mày đổ chút máu quá."
Thấy cảnh này, gương mặt Dương Uy hiện ra vẻ vui sướng, thầm nghĩ: "Ha ha, cái tên ngu si Tần Minh này, xong đời rồi, quá ngang ngược thành ra đắc tội với người ta."
Ngược lại, Ôn Thiến quan tâm tới Tần Minh, nói: "Tần Minh, anh điên rồi à? Không biết bảo vệ bản thân hả? Đại ca ơi đại ca, bạn của tôi chỉ hơi cố chấp thôi, mong các anh rộng lượng bỏ qua, cầu xin anh thả anh ta ra đi."
Tần Minh im lặng liếc nhìn Ôn Thiến một cái, cô ta muốn làm gì nữa? Sao đột nhiên lại quan tâm anh rồi?
Thế nhưng Tần Minh vẫn không mặn không nhạt nói: "Thật ra mục đích chính của tao là hấp dẫn sự chú ý của chúng mày thôi, chúng mày quay đầu nhìn xem."
Đám người sững sờ, đúng là từ khi Tần Minh đứng ra đối phó với những tên cướp này, tầm mắt của mọi người đều ở trên người anh.
Khi mọi người quay đầu lại, đột nhiên phát hiện ba trong sáu tên cướp cầm đao đã bị khống chế.
Hai người đàn ông ăn mặc bình thường đã xử lý đám đồng bọn của lũ cướp đang ngăn chặn lối đi của toa xe cực kỳ sạch sẽ, còn không nói tiếng nào đã đánh ngã tên mặt rỗ và ba người khác xuống đất, toàn bộ quá trình không phát ra chút tiếng động nào?
Thực lực này quá kinh khủng.
Chẳng phải hai người kia chính là Tất Nguyên và người hỗ trợ của hắn ta sao?
Làm đội trưởng của đội ám sát, Tất Nguyên tạm thời thay thế A Long, làm công tác đi theo bảo vệ Tần Minh.
Mặc dù lũ cướp vừa lên xe đã khống chế điện thoại của đám người không cho đoàn người báo cảnh sát, nhưng Tất Nguyên nhờ có kinh nghiệm lão làng, phát hiện mảnh khỏe nên đã nhanh chóng nghĩ cách cứu viện.
Vậy nên Tần Minh mới có thể kiêu ngạo như vậy, còn cố ý giữ những tên cướp lại, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, khiến cho Tất Nguyên hành động dễ dàng hơn.
Gã có râu kêu to: "Các anh em, cùng lên đi."
Tần Minh cũng kêu to: "Mọi người mau chạy sang toa xe khác đi, đừng để bị bắt làm con tin."
Các hành khách nghe xong, tranh nhau chen lấn chạy, chỉ sợ chậm chân sẽ bị bắt đến làm con tin.
Tất cả mọi người đều chạy, chỉ mình Tần Minh là không đi, còn ở lại trông chừng lo bọn Tất Nguyên sẽ gặp sai lầm, nghĩ thầm có nên giúp đỡ.
Tuy nhiên những gì Tần Minh lo lắng đều là dư thừa.
Mặc dù Tất Nguyên không mạnh bằng A Long, nhưng thực lực cũng không tệ, đám cướp bình thường này lấy ba đánh một mà vẫn không phải đối thủ của Tất Nguyên.
Hai bên mạo hiểm đánh nhau tại toa xe nhỏ hẹp, sau hơn mười chiêu, Tất Nguyên đã quật ngã ba tên cướp xuống mặt đất.
Sau khi Tất Nguyên khống chế được cướp, vội vàng chạy tới, cả kinh nói: "Cậu chủ, cậu bị thương rồi? Thuộc hạ thất trách, thật xin lỗi."
Mấy tên cướp nghe Tất Nguyên có võ công cao minh như vậy mà phải gọi Tần Minh là cậu chủ, cũng đều hiểu rõ, lòng cả đám lạnh như tro nguội, lần này xui xẻo rồi, đụng phải thứ dữ.
Tần Minh lau máu ở khóe miệng đi, thản nhiên nói: "Không sao, là cái gã đàn ông lực lưỡng kia đánh."
Tất thủ phạm chỉ riêng tên lão út đang lộ đầu ra kia, lão út kia như bị điện giật, dọa sợ đến nỗi vong hồn bỗng nhiên bốc lên, ánh mắt này của Tất Nguyên là muốn ăn thịt gã rồi.
Quả nhiên Tất Nguyên đi lên, giảm một phát lên tay phải của gã, xương cổ tay của lão út vỡ vụn.
Lão út đau đến nên kêu thảm một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Sau khi đoàn tàu đến trạm, nghe cảnh sát chạy tới, lập tức tiêu diệt hết đám đó đi, có thể nói hiệu suất cực kỳ cao.
Sau đó hành khách trong toa xe cũng đều đòi lại tiền mặt, nhưng tiền đã chuyển khoản thì phải cần một thời gian nữa để thu hồi.
Bởi vì xảy ra chuyện này, hành trình của đoàn tàu cũng bị trì hoãn hồi lâu.
Nhưng trước khi đi, một vị đội trưởng đi đến biểu đạt sự cảm ơn với Tần Minh, nếu không có Tần Minh thì đám cướp kia đã chạy trốn rồi.
Tần Minh thì biểu thị quân dân hợp tác vui vé.
Khi Tần Minh quay trở lại toa xe, lập tức một tràng pháo tay như tiếng sấm gào thét mà tới.
"Này cậu nhóc, lợi hại lắm."
"Này người đẹp, bạn trai cậu quá mạnh, khống chế được cả cướp."
"Anh đẹp trai, anh ở đâu thế? Cảm ơn anh đã thu lại tổn thất giúp chúng tôi."
"Bốp bốp bốp, bốp bốp bốp."
"Cậu nhóc, mệt không? Ở đây tôi có nước bò húc, mời cậu uống."
"Này anh hùng, có thể nhận một cuộc phỏng vấn nhỏ của tôi không?"
Tần Minh nhìn quần chúng đang nhiệt tình vây xem xung quanh, cũng rất xấu hổ.
Tất Nguyên đâu rồi? Bọn họ cũng có phần khống chế lũ cướp mà, sao chẳng thấy một bóng người nào thế?
Tần Minh nói hết lời, từ chối tất cả, cuối cùng vẫn là phục vụ trên xe nói công ty đặc biệt thăng cấp chỗ ngồi cho Tần Minh, đến toa xe chuyên dụng thì anh mới tránh được những phiền toái này.
Toa chuyên dụng được dùng cho các lãnh đạo ra ngoài làm công tác.
Hôm nay không có lãnh đạo ở đây, đồng thời Tần Minh hỗ trợ, giúp đường sắt cao tốc vớt được tổn thất và danh dự lại, chút báo đáp nhỏ này không đáng kể.
Toa xe chuyên dụng rất lớn, toàn bộ toa xe đều cực kỳ xa hoa, giống như những khoảng thương gia trên máy bay vậy, muốn cái gì là có cái đó.
Trương Tiểu Nghiên giữ chặt Tần Minh, nói:
"Tần Minh, đây là lần đầu tiên tớ được ngồi toa chuyên dụng đấy, đúng là được dính chút
vinh dự của cậu!" Tần Minh cười ngượng ngùng: "Không có gì, đoàn tàu còn phải đi tiếp, cậu ngủ trước đi."
Trương Tiểu Nghiên gật đầu đáp: "Ừ, cậu cũng nghỉ sớm một chút, sáng mai là đến nhà của tớ rồi."
Thật ra Tần Minh cũng mệt mỏi lắm, nhìn Trương Tiểu Nghiên ngủ thiếp đi ở một bên, một lát sau anh cũng nằm xuống ngủ, tiếng ngáy như sấm.
Thế nhưng đột nhiên Trương Tiểu Nghiên lại ngẩng đầu, ánh mắt cô hiện lên một sự hồi hộp.
Cô đi đến bên cạnh Tần Minh, nhìn dáng vẻ ngủ say của Tần Minh, bỗng nhiên cười một tiếng: "Ngủ như chết là có thật."
Trương Tiểu Nghiên ghé vào bên cạnh Tần Minh, tò mò nhìn Tần Minh, thầm nói: "Tần Minh, cậu thật là dũng cảm, vừa rồi tớ còn sợ mất mật."
Khò khè, khò khè...!Tần Minh đã ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy Trương Tiểu Nghiên nói gì.
Trương Tiểu Nghiên cười chọc mặt Tần Minh, méo miệng nói: "Râu ria cũng không cạo, lôi thôi quá đi."
Nói xong, Trương Tiểu Nghiên đưa tay vào túi quần sờ tìm điện thoại của Tần Minh.
Sờ trái sờ phải, bỗng nhiên cô ấy mò được một vật cứng, dọa cho gò má cô ấy ửng đỏ lên, vội vàng rút tay trở về.
Cô ấy nhìn Tần Minh bằng ánh mắt quái lạ, gắt giọng: "Tớ, không phải tớ cố ý, cậu đừng trách tớ."
Nhưng Tần Minh ngủ say như chết rồi, nào có phản ứng gì?
Trương Tiểu Nghiên lại sờ vào trong túi áo, cuối cùng cũng mò được điện thoại của Tần Minh.
Điện thoại của Tần Minh không cài khóa màn hình, nên cô ấy mở được máy rất dễ dàng.
Trương Tiểu Nghiên tìm được phần mềm nền tảng livestream Douyu TV.
Khi Trương Tiểu Nghiên mở phần mềm ra, nhìn thấy tên người dùng là "Không phải Tần Minh của pháp y”, cô ấy kích động đến run người.
Cô ấy cắn môi, hốc mắt không tự chủ được lại ướt át.
"Quả nhiên là cậu." Mắt Trương Tiểu Nghiên mờ đi vì nước mắt cảm động, lúc nhìn về phía Tần Minh, động lòng ầm ầm.
Cô ấy tự nhủ: "Cậu vẫn một mực bảo vệ tớ, hết lần này tới lần khác vẫn không chịu nói, đúng là một tên ngu si."
Trương Tiểu Nghiên lau nước mắt, lần nữa xác nhận ID “Không phải Tần Minh của pháp y” trên điện thoại của Tần Minh.
Người mà mỗi lần cô ấy gặp phải phiền phức sẽ lập tức xuất hiện cứu vớt cô ấy, chính là Tần Minh.
Ánh mắt mà cô ấy nhìn về phía Tần Minh càng ngày càng nóng rực và dịu dàng.
Vốn dĩ những gì cô ấy livestream đều chỉ rất bình thường, mặc dù có chút người xem, nhưng hoàn toàn không nổi tiếng được.
Nhưng sau mấy lần donate đầy bạo lực của Tần Minh, tiết mục livestream của cô ấy đã được nền tảng để ý tới, cảm thấy cô ấy có năng lực hút tiền nên đã làm tuyên truyền và mở rộng rất nhiều lần.
Dần dần lượt xem cũng tăng lên, cũng có không ít người giàu donate, nhưng giàu nhất vẫn là Tần Minh.
Trương Tiểu Nghiên rất rõ mình có thể livestream đến mức này, không chỉ do may mắn mà còn có Tần Minh trợ giúp và ủng hộ rất nhiều, nếu không thì bây giờ cô ấy vẫn là một streamer nhỏ bé mà thôi.
Sau khi phát hiện bí mật của Tần Minh, cô ấy cười một cái thật xinh đẹp, thận trọng trả lại điện thoại về túi áo của Tần Minh.
"Hải Đường.." Bỗng nhiên, trong lúc ngủ mơ Tần Minh nói mở một tiếng, duỗi tay một cái, đúng lúc bắt lấy tay của Trương Tiểu Nghiên.
"A!" Trương Tiểu Nghiên giật nảy mình, sao Tần Minh đi ngủ rồi còn có hành động theo thói quen này?
"Không được đi." Tần Minh thì thầm trong miệng, một mực ôm lấy Trương Tiểu Nghiên.
Trương Tiểu Nghiên muốn tránh ra, nhưng hoàn toàn không đủ sức lực, còn không nói, Tần Minh dám vùi đầu vào trong ngực của cô ấy.
"Ưm..." Trương Tiểu Nghiên cảm giác được sự động chạm mẫn cảm, đôi tay rộng lớn của Tần Minh ôm lấy bờ eo thon của cô ấy, gương mặt râu ria cọ lên da thịt non mềm của cô ấy, làm cô ấy ngượng ngùng đến nỗi hai gò má đỏ bừng.
Tần Minh ôm một hồi lâu mới chịu yên tĩnh xuống, Trương Tiểu Nghiên chậm rãi đứng dậy, trong lòng cô đang loạn cào cào lên, phải làm sao bây giờ?
Một khi cô dùng sức tránh thoát thì sẽ đánh thức Tần Minh, nhưng không tránh ra thì phải bị cậu ấy ôm ngủ sao?.