Tần Minh cảm nhận được một ánh mắt rất ít khi nhìn thấy, đó chính là kính nể.
Anh thấy rõ ràng sự kính nể với mình trong mắt Ôn Thiến và Vương Ngọc Tú, anh cảm thấy ánh mắt thế này cũng thoải mái lắm.
Trương Tiểu Nghiên kéo góc áo của Tần Minh, nhỏ giọng hỏi: “Tần Minh, thật sự là cậu làm à?”
Tần Minh gật đầu đáp: “Loại người này quá vô liêm sỉ, mình sống không ra làm sao còn ghen tị với cậu, lợi mình hại người, còn mưu mô.
Tớ bảo Thích Minh Huy trút giận giúp cậu, cậu còn nhớ Thích Minh Huy không? Lần trước anh ta từng donate cho cậu đó.”
Trương Tiểu Nghiên gật đầu, đương nhiên cô còn nhớ lúc trước ở cửa tòa nhà Thế Kỷ được Thích Minh Huy hùng hồn donate một triệu, khi đó cô còn sợ ngây người.
Thích Minh Huy là cậu hai của nhà họ Thích giàu có lâu đời, hai người hoàn toàn chưa từng nói với nhau câu nào, donate cho cô chỉ là nể mặt Tần Minh.
Bây giờ Trương Tiểu Nghiên lại có suy nghĩ khác, thầm nghĩ: “Tần Minh, rốt cuộc cậu có bí mật gì? Cậu không nói, tớ cũng không hỏi, nhưng tớ sẽ nhớ việc cậu đối xử tốt với tớ.” “Hu hu...!Vương Ngọc Tú bật khóc, cô ta ngồi xổm xuống đất, vội lấy điện thoại ra gọi điện nhờ giúp đỡ.
“Chị Lệ, xin chị cầu xin ông chủ giúp em, có được không? A lộ, chị Lê? A lô?
Tào Tương Lương, em là Vương Ngọc Tú, bạn gái cũ của anh đây, anh quên em rồi sao? A lô? Alỗ...
Bà chủ, xin chị giúp em...!Em thật sự chưa từng quyến rũ ông chủ, chị tin em đi, bây giờ em xảy ra chuyện lớn rồi, cầu xin...!A lô?
Hu hu..."
Vương Ngọc Tú gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng cũng chẳng có ai chịu giúp đỡ, cô ta biết mình thật sự xong đời rồi.
Cô ta khóc ướt cả mặt, uất ức như một đứa trẻ.
Không một ai đồng tình với cô ta, đều do cô ta tự gây nên, vì lòng ghen tị làm hại.
Ôn Thiến nhìn mà thấy khó tin, Tần Minh chỉ gọi một cuộc điện thoại đã khiến Vương Ngọc Tú khi nãy còn kiêu ngạo trở thành phượng hoàng xuống nước, không bằng một con gà.
Cô ta lại được nhìn thấy bản lĩnh bảo vệ người đẹp của Tần Minh, thật sự quá mạnh, cô ta ghen tị chết đi được.
Tối qua anh dùng một tấm thẻ đen khiến bọn cướp khiếp sợ, hôm nay gọi một cuộc điện thoại hủy hoại một con người.
Năng lực luôn có tác dụng hơn việc có tiền hay không.
Còn Dương Uy tối qua trên đoàn tàu cao tốc quá vô dụng, mặc cho cô ta bị bọn cướp khinh bạc và sỉ nhục, hoàn toàn không bảo vệ được cô ta.
Nhưng khi nãy Ôn Thiến chế giễu Tân Minh, khiến cô ta không còn cách làm hòa.
Lúc này Vương Ngọc Tú mới phát hiện mình đã bị hố, hôm qua cô ta nghe Ôn Thiến nói Trương Tiểu Nghiên về nhà, còn dẫn theo một tên bạn trai nghèo, cô ta liền có ý nghĩ muốn sỉ nhục Trương Tiểu Nghiên, vì ghen tị.
Lúc trước hai người là bạn thân, từ khi bạn trai lén theo đuổi Trương Tiểu Nghiên sau lưng cô ta là cô ta đã bắt đầu ghen tị, ghen tị mình không bằng Trương Tiểu Nghiên, cho nên sau khi mỗi người đi một ngả, cô ta vẫn luôn muốn thay đổi bản thân, tìm người đàn ông tốt hơn, hoặc có tiền hơn.
Trước đây khi Trương Tiểu Nghiên livestream không nổi, cũng không gọi là chìm, cô ta đã không bằng Trương Tiểu Nghiên, vì ngoại hình của Trương Tiểu Nghiên quá nổi bật, mặt học sinh thân hình phụ huynh, giọng nói loli, hát cũng hay, fand khá trung thành.
Cuối cùng sau ba năm, cô ta vẫn thua.
Lòng ghen tị khiến cô ta cố gắng, cũng có được một khoản tiền nhất định.
Nhưng lòng ghen tị cũng khiến cô ta rơi vào tình cảnh không thể quay đầu.
Trương Tiểu Nghiên thở dài: “Thật ra cậu không cần đồn đại tôi được đại gia bao nuôi, cũng không cần bôi nhọ tôi quyến rũ bạn trai cũ của cậu.
Những câu nói kia trước đây cũng thường xuyên có người thuê seeding đăng lên phòng livestream của tôi.
Các fan của tôi đều rất tin tưởng tôi, nhưng cậu si nhục Tần Minh, tôi sẽ không tha thứ cho câu”
Đồng tử của Vương Ngọc Tú hơi co lại, là cô ta ngây thơ ư?
Cô ta vội bò đến: “Tiểu Nghiên, cầu xin cậu tha thứ cho tôi.
Trước đây chúng ta cũng là bạn thân nhất không giấu nhau điều gì mà."
Cô ta lại ôm lấy đùi Tần Minh, gào khóc: “Anh đẹp trai, tôi xin lỗi, đều tại Ôn Thiến xúi giục tôi, cô ta nói tặng tôi một cây son Gucci, tôi sinh lòng tham mới đồng ý giúp cô ta hại Tiểu Nghiên, tôi biết sai rồi.”
Tần Minh duỗi chân đá văng cô ta ra, anh vẫy tay về phía ven đường.
Một hàng xe Mercedes chạy đến, chiếc đầu tiên đổ lại bên cạnh Tần Minh, sau đó mấy vệ sĩ của đội ám sát mở cửa cho anh.
Tình cảnh thật sự rất có khí thế, lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường.
“Ồ, nhiều Mercedes thế, đều là S600, MescedesBenz đấy, giàu thật”.
“Thuê à? Không thấy đa phần là xe hoa sao?” “Đây là biển số của tỉnh khác, thuê xe cũng đầu cần phải thuê của tỉnh khác? Đây là chạy đến từ tỉnh khác đấy.
“Hoành tráng thế, thật hâm mộ người đàn ông kia, gia đình giàu có quá.”
Tần Minh không để ý đến lời cầu xin của Vương Ngọc Tú, làm người phải biết chuộc lỗi vì sai lầm của mình, Tần Minh cảm thấy anh đã rất nhân từ rồi, chỉ phong sát cô ta mà thôi.
Đoàn xe chậm rãi chạy đi, khi đi ngang qua bên cạnh Ôn Thiền và Dương Uy, Trương Tiểu Nghiên và Ôn Thiến vừa khéo đối diện nhau, Ôn Thiến vừa hâm mộ vừa ghen tị nuốt một ngụm nước bọt, chỉ ước mình cũng được lên xe.
Cô ta đột nhiên nổi giận: “Không phải anh nói Tần Minh kia là một tên nghèo, người trong nhà còn làm công cho anh ư? Sao người ta chỉ gọi một cuộc điện thoại đã có sức ảnh hưởng đến thế rồi?"
Dương Uy cũng không thể giải thích: “Đúng mà, cậu ta, cậu ta.”
Ôn Thiến hết sức tức giận, nếu không vì hôm qua Dương Uy liên tục bảo đảm nhà Tần Minh thật sự rất nghèo, cô ta cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Cô ta phất tay: “Chúng ta kết thúc rồi, chia tay đi.
Anh là một tên vô dụng, hôm qua bọn họ khinh bạc tôi anh cũng đứng nhìn, tôi không cần một kẻ bạn trai rác rưởi như anh."
Dương Uy sa sầm mặt giải thích: “Ôn Thiến, đối phương có dao mà."
Ôn Thiến không kiên nhẫn nói: “Chỉ là cái cớ, tên vô dụng là anh ngoài việc xin tiền gia đình còn có cái gì không, có cái gan chuột hả? Sao hôm qua Tần Minh có thể xử lý đám cướp kia, sao anh ta không sợ, sao Trương Tiểu Nghiên không bị khinh bạc, sỉ nhục? Còn tôi thì phải chịu sỉ nhục à? Suy cho cùng thì anh vẫn kém xa Tần Minh, nếu tôi còn ở bên anh, sau này gặp Trương Tiểu Nghiên, mặt mũi của tôi để ở đâu?”
Dương Uy bị mắng đến mức xanh cả mặt, đứng im tại chỗ.
Dương Uy và Tần Minh là đồng hương, từ nhỏ đến lớn, hắn ta đã bị người ta lấy ra so sánh với Tần Minh rất nhiều lần.
“So với Tần Minh cậu chỉ là một tên cặn bã.
“Vô dụng, không có Tần Minh cậu chẳng là cái thá gì cả.
“Dương Uy, cậu là một con chuột thấy chúng tôi đã sợ chết khiếp, đồ nhát gan.
“Dương Uy đổi tên thành Dương Ủy (1) cho rồi, không hợp với cái tên Dương Uy chút nào”
Lúc này, đầu Dương Uy kêu ong ong, đều là những lời bị người ta chế giễu hồi cấp ba, giống lời của Ôn Thiến như đúc.
Gia đình hắn ta có tiền, hắn ta cũng xem thường học sinh khác, vì vậy thường bị người ta trả thù đả kích, nhưng ba Tần Minh làm công cho nhà Dương Uy, vì mối quan hệ này nên Tần Minh cũng rất quan tâm hắn ta.
Nhưng ai ngờ Dương Uy lại ghét, ghét vì mọi người đều sợ Tần Minh, nể Tần Minh, lại chỉ trích hắn ta, giẫm đạp lên lòng tự trọng của hắn ta.
Sau khi lên đại học, hắn ta phát hiện tất cả đều thay đổi, đến thế giới của người trưởng thành, có tiền mới là chân lý.
Mỗi ngày Tần Minh phải làm thêm, thỉnh thoảng còn phải vay tiền Dương Uy, hắn ta cảm thấy vô cùng thoải mái, lúc trước luôn là hắn ta cần Tần Minh bảo vệ, bây giờ đến lượt Tần Minh nhờ hắn ta, tất cả đều đảo ngược.
Hắn ta tưởng từ đó về sau, vai diễn của mình và Tần Minh đã thay đổi, nhưng Tần Minh vẫn dựa vào làm thuê để duy trì cuộc sống đại học, còn tán được hoa khôi Lý Mộng, hắn ta lại bắt đầu thấy ghen tị.
Hắn ta luôn muốn vượt qua Tần Minh, nhưng hắn ta không vượt qua được, cho nên hắn ta muốn nhìn thấy Tần Minh nghèo túng sa sút, nhìn thấy Tần Minh sống không tốt.
Dương Uy nghĩ quan hệ của hắn ta và Tần Minh là quan hệ cấp trên cấp dưới như ba mình và ba Tần Minh, như vậy hắn ta sẽ cảm thấy mình giống một người đàn ông.
Nhưng Tần Minh lại vả mặt hắn ta hết lần này đến lần khác, khiến hắn ta sụp đổ.
Nhưng hắn ta có thể làm thế nào, chỉ có thể mua vé về thành phố Quảng thôi.
Mà bên kia, Tần Minh cũng đã đến nhà A Long, bên trong rất đông người, khua chiêng gõ trống, còn đốt pháo, đoàn xe của Tần Minh bị chặn ở đầu thôn.
Cốc cốc cốc, đột nhiên có một người đàn ông đi tới gõ cửa xe, nói: “Này, cậu đến dự tiệc cưới hả?”
Tần Minh đáp: "Vâng.
Người đàn ông kia quát lên: "Không có tiệc cưới nữa, đi đi.”.