Thiếu Gia Ngông Cuồng


“Cụ cổ, trưởng thôn, ngoài kia có một chiếc xe ngân hàng vận chuyển.

“Cụ cổ, trưởng thôn, thị trưởng và trấn trưởng, còn có quản lý Trương của Tập đoàn Trung Kiến tới.” “Cụ cổ, trưởng thôn, tổng giám đốc tiêu thụ của Country Garden đến rồi.

“Cụ cổ, trưởng thôn, tổng giám đốc chi nhánh Porsche đến.”
Chàng trai gác cửa bên ngoài cứ một lát lại hồ lên một câu, những người tới đều là những người mà họ không cho là có khả năng sẽ tới, chẳng hạn như trấn trưởng, thị trưởng, đều không có quan hệ gì.
Huống chi là Tổng giám đốc Country Garden, nhà ở đó cực đắt, nhà họ Vũ không mua nổi, mà người này cũng chẳng có quan hệ gì với nhà họ.
Tổng giám đốc của cửa hàng Porsche 4S lại càng không thể nhắc đến, vì họ còn không quen biết.
Mẹ vợ đột nhiên hoảng sợ nói: “Không phải chứ? Vũ Long, ngoài nợ tiền Tang Bưu ra, cậu còn nợ tiền của nhiều người vậy sao? Ngay cả thị trưởng cũng là chủ nợ của cậu ?”
A Long cạn lời trợn tròn mắt, nếu không phải mẹ vợ thì anh ta thật sự không muốn để ý.
Thị trưởng Ngưu của thành phố Phượng Sơn và Trấn trưởng Lương của thị trấn Phượng Dương, còn có quản lý Trương của chi nhánh thứ mười tám của Tập đoàn Trung Kiến tới trước.
Thị trưởng Ngưu nhiệt tình tiến lên chào hỏi thân thiết: “Aiya, chúc mừng chú rể nhé, chúc chú rể cưới được cô dâu đẹp.

Tiểu đoàn trưởng Vũ, đã lâu không gặp, chúng tôi không mời mà đến, mong mọi người đừng trách”
Chú Vũ vội vã đáp lời: “Thì ra là Thị trưởng Ngưu, lâu rồi không gặp, ông tới được đương nhiên tôi phải hoan nghênh rồi."
Thị trưởng Ngưu kéo tay chủ Vũ nói: “Tiểu đoàn trưởng Vũ, ông cũng là một cựu chiến binh, cán bộ kỳ cựu của đất nước, chúng ta đều là người một nhà.


Đây là tiền sính lễ biểu ông, hôm nay tôi ăn chùa một bữa rồi đi, ông đừng ghét bỏ nhé.”
Chú Vũ cầm lấy phong bì nhìn lướt qua rồi xuýt xoa, mười ngàn? Nhiều thế ư?
Cả nhà A Long đều sững sờ, nói: “Thị trưởng Ngưu...
Thị trưởng Ngưu nói: “Không được quá xa hoa lãng phí mà, mọi người đừng chê nhé.

Con trai của tiểu đoàn trưởng Vũ có triển vọng, đầu tư sửa đường cho thị trấn Phượng Dương chúng ta, tôi vừa nhận được tin lập tức tới đây bày tỏ lòng biết ơn và thăm hỏi mọi người.

Không ngờ nhà ông lại đang tổ chức đám cưới, đúng là hạnh phúc nhân đôi”
Trấn trưởng Lương ở bên cạnh cũng nói: “Tiểu đoàn trưởng Vũ, cảm ơn con trai ông đã đóng góp cho người dân quê hương.

Đường ở thị trấn Phượng Dương chúng ta vẫn luôn là một vấn đề khó khăn, kinh phí không có, dự án khó mà thực hiện.

Trời mưa thì lầy lội, nắng nóng thì bụi bay cuồn cuộn, cuối cùng con đường này cũng được giải quyết, tôi nên cảm ơn nhà các ông.”
Chú Vũ vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác, còn A Long thì nhìn sang Tần Minh, anh ta cũng mờ mịt, chắc chắn là Tần Minh đã làm giúp anh ta, lấy lại thể diện cho lễ cưới này.
Ngay cả quản lý Trương của chi nhánh Tập đoàn Trung Kiến cũng đến chúc mừng: “Chúc mừng chú rể, cậu là Vũ Long – giám đốc hành chính Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ đúng không? Chủ tịch hội đồng quản trị Lưu ở chi nhánh thành phố Phượng Sơn của tập đoàn các cậu đã ký hợp đồng đầu tư xây dựng với chúng tôi.

Thật sự rất cảm ơn, trước đây chúng tôi không được đầu tư, bây giờ cậu có thể đầu tư cho chúng tôi thật sự là quá tốt.


Đây là một điều tuyệt vời đối với người dân Phượng Dương.
Thị trưởng Ngưu, Trấn trưởng Lương đều bắt tay A Long tỏ lòng biết ơn, coi anh ta như đại ân nhân, thanh niên kiệt xuất trong xã hội.
Những người khác đều rất bất ngờ, sửa đường à? Họ đều biết đường xá ở thị trấn Phượng Dương cũ nát thế nào, nhưng sửa đường mất những vài trăm triệu cơ?
Đây có phải là A Long đầu tư để mang lại lợi ích cho người dân quê hương không? Anh ta giàu thế à? Tại sao vừa nãy còn không có nổi mấy trăm ngàn?
Mẹ vợ nghi ngờ hỏi: “Cái gì mà giám đốc điều hành Tập đoàn Hoàn vũ? Có phải thật không? Không phải lại là đóng giả nữa đấy chứ?"
Mấy trưởng lão thôn Phượng Đầu khịt mũi: “Thị trưởng đã đích thân tới chúc mừng rồi còn giả được à? Bà có giỏi thì bảo thị trưởng tới nhà bà đi?”
Cụ cổ cũng tỏ vẻ xúc động: “Giỏi lắm A Long.

Mau, mau dìu cụ đến chỗ thị trưởng, cụ muốn trò chuyện vài câu với thị trưởng”
Trưởng thôn cũng xúc động bùi ngùi: “A Long có tiền đồ rồi, không ngờ còn đầu tư sửa đường tạo phúc cho nhân dân địa phương chúng ta nữa.
A Long hàn huyên với ba vị lãnh đạo một lúc rồi bước đến bên Tần Minh: “Cậu chủ, thế này...!món quà này lớn quá.

Sửa đường tốn nhiều tiền lắm”
Tần Minh mỉm cười tiếp lời: "Không sao, mấy trăm triệu có là gì? Vẫn còn.
Lời anh vừa dứt, người gác cửa bên ngoài lại dẫn theo vài người nữa vào, không ngờ lại là vệ binh súng ống đầy đủ áp tải năm chiếc vali.
Một người đàn ông mặc vest giàu kinh nghiệm bước vào: “Cậu Tần có ở đây không? Năm triệu tiền mặt mà cậu yêu cầu hộ tống siêu VIP đã tới, vui lòng ký xác nhận” “Cái quái gì vậy? Ngân hàng còn có dịch vụ này à?" “Vì anh không phải siêu VIP thôi.


Đó là những khách VIP hàng đầu, không cần tới ngân hàng rút tiền, ngân hàng sẽ mang tiền tới cho” “Trời ạ, trong thôn chúng ta có ai họ Trần không?" “Người kia đó, ông chủ mới của A Long”
Tần Minh đứng dậy, ký tên vào tài liệu, ấn dấu vân tay dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, tiền trong năm vali đó thuộc về Tần Minh.
Anh đưa tiền cho A Long rồi bảo: “Anh cũng biết tôi chẳng có gì, chỉ có tiền, tặng năm triệu này cho anh, anh cứ chi tiêu thoải mái đi."
Ngạc nhiên, người bình thường tặng số tiền lớn đều âm thầm tặng, tặng một cách phối trương thế này thật sự làm mờ mắt mọi người.

Những tờ tiền mới tinh trong vali cũng khiến đám đông phải nuốt nước bọt ừng ực, thật nhiều tiền!
Giàu thật đấy! Người tên Tần Minh này đúng là giàu có.
Anh không đóng giả.
Ông chủ cho vay nặng lãi Tang Bưu nghi ngờ Tần Minh ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng, nhìn Tần Minh không chớp mắt.

Lúc này anh ta mới nhận ra mình đã nhìn lầm, người ở trước mắt thật sự là ông chủ lớn giàu có.

ТrцуeлАРР.cом trang w*eb cập nhật nhanh nhất
Anh ta đã bỏ lỡ cơ hội nịnh hót ông chủ thực sự, lòng anh ta đang rỉ máu, hối hận.
Anh ta liếm môi, vẻ mặt nghiêm trọng, suy nghĩ làm thế nào để cải thiện mối quan hệ đây?
Khi mọi người còn chưa hết ngạc nhiên, người gác cổng ở phía sau đã dẫn một cô gái xinh đẹp mặc vest đi vào.
Người đẹp đưa mắt nhìn đám đông một lượt rồi tươi cười hỏi: “Xin hỏi anh Vũ Long là ai a? Tôi là tổng giám đốc tiêu thụ của Country Garden, vừa nãy ông chủ tôi – anh Trần Minh đã tặng cho anh Vũ một ngôi biệt thự để mừng tân hôn, tôi tới để giao chìa khoá và các giấy tờ.
A Long ngạc nhiên há to miệng, Tần Minh chơi lớn quá.
Đây là dùng tiền đập vào tim anh ta, nước mắt anh ta sắp rơi xuống rồi.
Người đẹp vừa nói xong thì người gác cổng lại dẫn người bán xe vào: “Tôi là tổng giám đốc của cửa hàng Porsche 4S.


Xin hỏi anh Vũ Long có ở đây không? Ông chủ Tần Minh của tôi tặng anh chiếc Porsche Cayenne mới nhất, đã được đưa tới đây rồi, chúc anh Vũ Long tân hôn vui vẻ, xin hãy ký nhận.
Mọi người lại bàng hoàng, quá ngầu, quà mừng hết đợt này đến đợt khác, bất ngờ liên tiếp kéo đến.
Nhà, xe, tiền, thể diện đều có đủ, chỉ thiếu mỗi cô dâu.
Dù sao A Long cũng là người từng trải, anh ta chỉ ngạc nhiên một lúc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh ta cười ngượng ngùng, rưng rưng nước mắt: “Cậu chủ cậu chơi lớn quá, tôi thấy then."
Tần Minh vỗ vai anh ta nói: “A Long, anh làm thể là không được.

Tôi coi anh là anh em tốt, anh gặp khó khăn sao không nói với tôi? Coi tôi là người ngoài à?”
A Long hấp tấp nói: “Sao tôi lại coi cậu chủ là người ngoài chứ? Tôi cảm kích còn không kịp nữa là.

Tôi chỉ sợ gây thêm phiền phức cho cậu chủ thôi”
A Long hơi nghẹn ngào, có câu nói 'đàn ông không dễ rơi lệ, nhưng đối mặt với sự giúp đỡ và quan tâm của Tần Minh, anh ta không kìm được.
Tần Minh đã dang rộng tay giúp đỡ anh ta trong những ngày quan trọng nhất cuộc đời, giúp anh ta có đủ tự tin để đối mặt với vay nặng lãi, tiền sính lễ của mẹ vợ...
A Long cảm động đưa tay lau nước mắt, bỗng nhiên Tần Minh nói: “Ngoài biệt thự và Porsche thì những khoản khác đều sẽ trừ vào tiền lương và tiền thưởng của anh, tôi cũng không thiệt” “Moá, cậu chủ thật là, trả lại nước mắt cho tôi, trả sự cảm động lại cho tôi.” A Long sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: “Cậu lừa tôi đúng không? Tôi tưởng cậu tặng tôi hết
Tần Minh hỏi ngược lại: “Sao? Không chịu được bị lừa có phải không?”
A Long cười toe toét: “Không phải, tôi bằng lòng, bị cậu chủ lừa còn hơn bị cậu hố.

“Ha ha ha...!Hai người nhìn nhau cười.
Hai người trò chuyện, bầu không khí trong từ đường cũng cực kỳ hài hoà, bỗng nhiên có người kêu to: “Đợi đã!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận