Thiếu Gia Ngông Cuồng


"Làm sao bây giờ? Tiểu Thuần, chúng ta chỉ là gia đình bình thường, chúng ta không đấu lại những người này." "Ngay cả nhà họ Mộc mà cũng không sợ, bọn họ vô cùng ngang ngược ở thành phố Quảng, ỷ vào người đồng thế mạnh, làm chuyện xấu xong tìm người gánh tội thay." "Nhưng chúng ta cũng không đắc tội bọn họ mà?" "Mộc Tư Thuần, cậu dẫn chúng tôi đến đây, cậu không được bỏ mặc chúng tôi."
Mộc Tư Thuần vô cùng khó xử, vốn dĩ cô ta chỉ muốn chụp lại chứng cứ Thần Minh "ngoại tình" để trừng trị anh, kết quả là đụng phải một đám sở khanh, cô ta phải làm sao bây giờ?
Mộc Tư Thuần cắn chặt răng, cả gan nói: "Anh à, chúng ta không thù cũng không oán, chúng tôi chỉ tới đây ăn chơi phung phí mà thôi.

Hay là tôi cho các anh năm mươi nghìn, mời các anh vui chơi giải trí, anh cứ...""Ha ha ha." Trương Thiết Cường cười to, anh ta sờ đầu trọc của mình rồi liếm môi nói: "Quả thực chúng ta không thù không oán, nhưng tôi muốn mời cô Mộc đến phòng bao xa hoa của tôi uống mấy lỵ, có giữ mặt mũi cho tôi hay không?"
Mộc Tư Thuần không tình nguyện cắn môi, sau đó nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, chúng tôi còn có việc."
Vừa dứt lời, Trương Thiết Cường rút một điều thuốc ra, một tên đàn em sau lưng anh ta phẫn nộ kêu to: "Bà có nhiều lời, đã giữ mặt mũi cho thì đừng có mà không biết điều.

Cô rất xinh đẹp, được anh Cường của chúng tôi nhìn trúng là may mắn của cô.

Không biết anh Cường của chúng tôi đã chơi đùa bao nhiêu nữ sinh như cô rồi."
Trương Thiết Cường cũng hùa theo làm người tốt, anh ta nói: "Mày nói chuyện kiểu gì vậy? Nói chuyện với cô hai nhà họ Mộc như vậy đấy à? Ha ha, cô Mộc đừng chấp nhặt người anh em này của tôi, tôi có một chai rượu vang Ranée Conti đặt trước của hoàng gia Pháp, không cho tôi chút mặt mũi mà uốngmột ly à?"
Sắc mặt Mộc Tư Thuần tái nhợt lại, đảm người này không chịu để bọn họ đi, không biết bọn chúng có ý đồ gì.

Mấy cô nàng giống như những chú cừu non vậy, hoàn toàn không có chỗ nương tựa khi đối mặt với một đám sói đói.
Tần Minh? Cô ta liếc nhìn Tần Minh thì thấy anh không hề có động tĩnh gì, chẳng lẽ bị dọa sợ mất mật rồi? Trong lòng cô ta vô cùng thất vọng.
Vốn chỉ là một tên đi ở rể nghèo kiết xác, dường như ba của cô ta là Mộc Hạo sắp đặt chuyện kết hôn dựa trên mê tín nên mới có ông anh rể hờ này, cô ta hoàn toàn không trông mong Tần Minh có thể cứu bọn họ.
Trong lòng sáu cô nàng khác đều sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể trông cậy vào Tần Minh
Dù sao anh cũng là người đàn ông duy nhất bên phía bọn họ, mỗi khi gặp nguy hiểm, phụ nữ thường muốn dựa dẫmvào đàn ông theo bản năng.

"Chuyện đó, Tần Minh, anh, anh có cách nào không?" "Đúng vậy, anh có thể lấy được cô cả nhà họ Mộc, chắc cũng có chút tài cán chứ nhỉ?" "Anh sẽ không chuồn đi một mình đấy chứ? Anh đừng bỏ lại chúng tôi.

Tốt xấu gì thì anh cũng là đàn ông, vừa rồi còn bị anh lợi dụng không ít, anh không thể bỏ mặc chúng tôi được." "Tôi nghe nói người của bọn chúng rất hung ác, người phụ nữ nào bị bọn chún chấm thì chính là con mồi bị hổ nhìn trúng, tôi, tôi còn chưa có bạn trai, hu hu..." "Tần Minh, anh nói câu gì đi? Anh có cách nào không?"
Trong lòng Mộc Tư Thuần vừa bực bội lại sốt ruột, cô ta không hề diễn kịch, không nhịn được mà nói: "Các cậu cầu xin anh ta làm gì? Anh ta thì có cách gì chứ? Chỉ là một tên ở rể mà thôi, ngoạitrừ tiêu tiền nhà tôi thì anh ta còn có thể làm được gì."
Tần Minh liếc nhìn cô ta với vẻ khinh bỉ, anh lại bị cô em vợ hờ này coi thường.
Nhưng trong lòng anh lại càng khó chịu với cái tên Trương Thiết Cường mắt mù này, lại phải xử anh ta thôi.
Tần Minh bình tĩnh nói: "Trương Thiết Cường, anh bớt khoác lác lại đi, mau đi ra ngoài.


Nếu anh còn nói nhảm thì tôi sẽ nhổ tận gốc các người."
Xung quanh chợt yên tĩnh, trong phòng KTV, cả đám người đều nhìn Tần Minh với vẻ ngạc nhiên, anh vừa nói cái gì vậy?
Khí phách thì khí phách, nhưng cũng liều quá rồi nhỉ?
Mộc Tư Thuần sốt ruột đến nỗi giậm chân, cô ta kéo tay Tần Minh và nói: "Tần Minh, anh đang nói gì vậy? Người ta vô cùng độc ác, đánh người không biết nương tay đâu, anh không muốn sống nữa à?"Sắc mặt của sáu cô nàng còn lại cũng xám xịt, tên Tần Minh này làm gì vậy? “Trời ơi, Mộc Tư Thuần, anh rể cậu làm cái gì vậy? Dựa vào thế lực nhà họ Mộc các cậu thì thật sự không coi những người này ra gì sao?" "Có lẽ bọn chúng không có tiền bằng nhà họ Mộc nhưng lại có nhiều người, đều là mấy kẻ hung ác không muốn sống” "Tần Minh, anh không có cách thì cũng đừng hại chúng tôi." "Anh à, chúng tôi không quen biết anh ta, chúng tôi chỉ được mời đến đây mà thôi, chúng tôi không có bất kỳ suy nghĩ không tôn kính gì với các anh"
Tần Minh nhìn bảy cô nàng không hề tin tưởng mình mà vô cùng sợ người của bọn chúng, cả đám đều trợn tròn mắt nhìn Tần Minh, hơn nữa bọn họ còn rất phẫn nộ vì anh đã chọc giận Trương Thiết Cường.
Trương Thiết Cường thấy mấy cô nàngđều rất sợ mình, trong lòng anh ta vô cùng sảng khoái và thỏa mãn, anh ta nói: "Thằng nhóc, mấy cô em mà mày tìm chẳng được tích sự gì nhỉ.

Tất cả đều không nghe lời của mày."
Tần Minh nói: "Không sao, xử được anh thì mấy cô ấy sẽ nghe lời tôi thôi."
Trương Thiết Cường khẽ giật mình, sau đó giận quá thành cười: "Ha ha ha, thằng nhóc này hung hăng phết đấy, nhưng một tên nghèo kiết xác không quyền không thể như mày tưởng mình giỏi lắm à? Người như mày gọi là ngu ngốc liều lĩnh.

Các anh em, thằng nhóc này coi thường chúng ta, mọi người nói xem nên làm gì bây giờ?"
Bốn tên thanh niên lêu lổng với dáng vẻ lưu manh hô to: "Chém!"

Tần Minh khẽ cười một tiếng, anh nói: "Để mấy cô ấy đi trước đi, chúng ta ở lại chậm rãi chơi đùa."
Trương Thiết Cường ngồi xuống như đại gia, anh ta vắt chéo chân, vung tay lên và nói: "Chậm rãi chơi đùa? Lâu rồi taokhông chơi đùa với loại người kiêu ngạo như mày.

Được thôi, để mấy cô em này đi trước."
Tần Minh quay đầu lại và nói: "Các cô có thể đi, lần sau muốn lừa tôi thì đừng tới sàn nhảy tầm thường như thế này, ở đây loại người nào cũng có, các cô đều xinh đẹp như vậy, rất dễ bị người khác nhìn chằm chằm, loại người quang minh chính đại tìm tới tận cửa còn có thể ứng phó, nếu có ai lặng lẽ bỏ thuốc các cô.

Tỉnh lại thấy mình đang ở khách sạn thì còn đau đớn hơn."
Mấy cô nàng đều đỏ mặt, đương nhiên họ hiểu ý của anh, họ cũng thường thấy tin tức như vậy bên ngoài xã hội.
Nhưng bọn họ được Mộc Tư Thuần mời đến đây dụ dỗ Tần Minh, quay chứng cứ Tần Minh "ngoại tình" mà thôi, cũng không nghĩ nhiều gì cả.
Tuy nhiên Mộc Tư Thuần lại làm khó, cô ta nói: "Tần Minh, anh, anh tỏ ra anh hùng gì chứ? Anh ở lại chẳng phải là muốn chết sao? Nếu anh bị đánh cho tàn phế thì chẳng phải chị tôi phải ở góahay sao?"
Trong giọng nói của Tần Minh lộ ra sự khinh thường, anh nói với vẻ nực cười: "Cô còn quan tâm tôi à?"
Mộc Tư Thuần sốt ruột siết chặt tay và nói: "Tôi, tôi ghét anh, ghét anh trước đây vì Nhiếp Hải Đường mà tát tôi.

Ghét anh không có tài cán gì mà lại ở rể nhà chúng tôi.

Ghét anh đã tát tôi.


Nhưng mà, nhưng mà dù thế nào thì anh cũng là anh rể của tôi, tôi có ghét anh thì cũng, cũng sẽ không..."
Trong lòng Tần Minh chợt chấn động, thật ra anh cũng ghét Mộc Tư Thuần, cảm thấy cô ta chỉ là một cô con gái nhà giàu bị chiều thành hư, thậm chí còn rất ghét cô ta.
Nhưng khi thấy biểu hiện ngày hôm nay của cô ta, Mộc Tư Thuần vẫn chưa mất hết lương tâm, cô ta giở chút mưu kế, cũng không lấy việc tổn thương thân thể của anh là điều kiện tiên quyết mà chỉ muốn tạo ra chứng cứ anh "ngoại tình", gặp phải phiền phức lớn rồi mà còn lo lắng cho sự an nguy của anh.Tuy nhiên Tần Minh còn chưa hết cảm khái thì mấy cô nàng đã cầm túi xách của mình rồi nối đuôi nhau ra ngoài.

"Anh rể, anh đúng là người tốt, cố lên." "Anh rể, chúng em đi đây, anh hãy cẩn thận." "Anh rể, chúng em sẽ nhớ đại ơn đại đức này của anh, sau này mỗi dịp tiết Thanh Minh hay Trùng Dương thì chúng em đều hoả vàng mã cho anh." "Đi thôi, đi thôi."
Sáu cô nàng năm được cơ hội thì lập tức chạy ra khỏi phòng KTV, mà Mộc Tư Thuần vẫn còn do dự, nhưng lại bị mấy chị em lôi kéo nên cô ta cũng đi ra ngoài.
Tuy nhiên vừa đi ra ngoài thì chợt nghe thấy mấy cô nàng thét chói tại: "Á..." "Các người làm gì vậy? Chẳng phải nói thả chúng tôi đi sao?" "Tần Minh, cứu với, Tần Minh, bọn họ cómai phục." "Các người nói mà không giữ lời." "Hu hu, Tần Minh, cứu chúng em với ." "Anh rể.

" "Két" một tiếng, bên trong KTV chỉ còn lại Tần Minh và Trương Thiết Cường, cùng với bốn tên đàn em của anh ta.
Sắc mặt Tần Minh rất u ám, anh nói: "Các cô ấy không thù không oán với anh, đừng dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để đối phó với họ?"
Trương Thiết Cường che mặt, anh ta cười ha hả.

"Ha ha ha, thằng nhóc, con mẹ nó mày là cái thả gì chứ? Dám đòi hỏi với tao à? Ông đây muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó, chúng nó cũng giống mày, chỉ là trò vui mà tạo tìm để giết thời gian mà thôi, ha ha ha, nhìn dáng vẻ ngu ngốc này của mày đi, bị lừa rồi à?"
Bốn tên đàn em khác cũng cười to: "Ha ha ha, thằng nhóc này chỉ là một tênmọt sách..." "Chưa trải qua sự tàn nhẫn của xã hội, không có tài cán gì mà còn không biết xấu hổ, ra oai trước mặt anh Cường của chúng ta." "Anh Cường, anh ngồi đi, để em đánh gãy chân tay của thằng nhóc này, bắt nó bò đến xin lỗi anh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận