Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh rất tức giận, tên này giỡn anh à?
Trương Thiết Cường cầm chai bia tu ừng ực, sau đó cười sằng sặc: "Mày là cái thá gì? Tao đã điều tra mày, mày chỉ là một sinh viên bình thường ở thành phố Quảng, không có ô dù, không có quan hệ gì với vị đại gia ở biệt thự Đỉnh Vân Sơn, lần trước chỉ trùng hợp mà thôi.

Lần trước tao gặp phải kẻ khó chơi nên mới bỏ qua cho mày, không ngờ mày lại rơi vào tay tao.

Đúng là thiên đường có lối thì mày không đi, địa ngục không cửa thì mày lại đâm đầu vào."
Tần Minh nheo mắt.

Chắc là công tác bảo mật của Tổng Dĩnh quá tốt, làm cho người của bọn họ không nghi ngờ anh.

Thế nhưng bây giờ lại hơi phiền phức, nhưng cũng chỉ là rắc rối nhỏ thôi.
Một tên đàn em bước ra quát: "Chúng ta có thù tất báo! Anh Cường, hãy giao thằng nhãi này cho em.

Em sẽ đánh gãy chân nó, bắt nó qua đây đập đầu xin lỗi anh."
Tần Minh hếch cằm, dáng vẻ thờ ơ lạnhnhạt.

Xét tới đánh nhau thì anh chẳng sợ lũ đầu đường xó chợ này.
Một tên lưng hùm vai gấu, cánh tay trái xăm hình rồng xanh, cánh tay phải xăm hình hổ trắng bước tới.

Gã vươn bàn tay bự bắt lấy Tần Minh.
Trong khoảnh khắc bàn tay bự ấy bắt người, Tần Minh chợt nghiêng đầu, kéo cổ tay đổi phương với tốc độ nhanh như chớp.

Gã đỗ con cứ tưởng Tần Minh sợ mất mật, không dám nhúc nhích.

Nhưng kết quả là gã mắc lừa, bị kéo lảo đảo về sau, không đứng vững nên nhào về phía trước.
Tần Minh nâng đầu gối đá trúng "trứng" đối phương.

"Á á...!á á!" Tên lưng hùm vai gấu vừa mới tuyên bố muốn đánh Tần Minh nhừ tử lập tức co quắp, đầu túa mồ hôi, quỳ trước mặt Tần Minh.

Gã cảm thấy "trứng" vỡ đầy đất, giận dữ nhìn Tần Minh, đồng thời hối hận vì đã coi thường anh.
Có câu "thừa thắng xông lên".Tần Minh vơ lấy chai bia, đập bốp vào đỉnh đầu gã.


Tên lưng hùm vai gấu lập tức ngất xỉu, còn văng rượu đầy đất.
Trương Thiết Cường nhưởng mày.

Trông Tần Minh có dáng thư sinh nhã nhặn, không ngờ lại đánh ác như vậy.

Anh ta híp mắt, thay đổi cách nhìn về Tần Minh.
Trương Thiết Cường thấy Tần Minh không hề căng thẳng.

Anh ta muốn thấy cảm xúc sợ hãi của đối Tần Minh, muốn thấy đối phương lo lắng cho sự an toàn của bản thân mà sinh lòng tuyệt vọng, muốn thấy anh quỳ xuống kêu cha gọi mẹ xin tha.

Nhưng Tần Minh không hề có những biểu hiện đó.
Trương Thiết Cường chợt cảm thấy tẻ nhạt: "Thằng nghèo hèn nhạt nhẽo! Hãy từ từ cố gắng, để tạo xem thằng khố rách áo ôm dưới đáy xã hội nhà mày giãy giụa như loài giun để thế nào!"
Anh ta đứng dậy, ra lệnh: "Các anh em cùng xông lên giết chết cậu ta đi! Tôi chơi "gái" của cậu trước đây! He he he, nhất là cô em nhà họ Mộc xinh đảo để "Trương Thiết Cường ra khỏi phòng riêng, tức thì sửng sốt.
Một nhóm người đứng trước cửa phòng riêng, mặc trang phục khác nhau.

Người thì giao đồ ăn, người thì giao chuyển phát nhanh, người thì mặc đồng phục của nhân viên phục vụ.

Còn có một người ăn mặc theo phong cách HKT tới karaoke quẩy.
Nhưng tất cả đều là người thuộc đội ám sát của Tất Nguyên đang cải trang.

Lúc này, họ đánh quật ngã toàn bộ đàn em của Trương Thiết Cường ra đất, cùng nhìn Tanh ta đi từ trong phòng ra ngoài.
Phái nữ nhóm Mộc Tư Thuần đều được cứu, đồng thời bị khống chế ở bên cạnh.

Phải nói đội ám sát của Tất Nguyên làm việc với hiệu suất rất cao, chỉ tốn khoảng một vài phút mà thôi.
Tất Nguyên dẫn đầu vẫn đang mặc đồng phục của nhân viên phục vụ quán karaoke.

Hắn ta hét to: "Hai tay ôm đầu, dựa vào mép tường."
Trong lòng Trương Thiết Cường dậysóng, anh ta chợt hiểu ra.

Thảo nào lúc nãy Tần Minh nói năng hùng hồn như vậy, hèn chi cậu ta không hề sợ hãi.


Thì ra là cậu ta có hậu thuẫn
Mà những người này là vệ sĩ của Tần Minh, còn ẩn núp trong các ngành nghề.

Một khi cậu ta gặp rắc rối, bọn họ sẽ lập tức đứng ra giúp đỡ.

"Cậu ta là ai?"
Trương Thiết Cường cảm thấy không ổn, nhanh chóng lôi vũ khí từ sau lưng ra.
Nhưng anh ta vừa mới hành động, Tất Nguyên đã đấm anh ta lăn ra đất.

Trương Toàn Chân cũng hung hãn, lập tức bật dậy chống cự.

Thế nhưng Tất Nguyên vung cú đấm thứ hai, anh ta không đứng lên được nữa.
Rầm! Tiếp đó, Tất Nguyên đá tung cửa, dẫn đầu xông vào phòng, đồng thời hỗ to: "Cậu chủ.

Ở?"
Tất Nguyên xông vào thì trông thấy Tần Minh đang giẫm lên đầu mấy tên côn đồ, vừa dốc rượu lên đầu bọn chúngvừa mắng: "Sức chiến đấu quá kém!"
Tất Nguyên thấy Tần Minh không sao, lập tức tâng bốc: "Cậu chủ ngầu ghê!"
Tần Minh lắc đầu.

Anh chỉ giỏi đánh nhau kiểu đầu đường xó chợ thôi, không tự cho rằng mình có thể so bì với lính đánh thuế hàng thật giả thật, từng liều mạng chém giết như Tất Nguyên.
Tuy nhiên, anh có phần không hài lòng: "Anh tới hơi chậm đấy!"
Tất Nguyên vội vàng giải thích: "Cậu chủ hiểu lầm tôi rồi.

Thật ra người của chúng tôi đến đây đầu tiên, chỉ thiếu điều phá tường thôi.

Hay là cậu chủ cho tôi bảo vệ bên cạnh cậu nhé?"
Tần Minh cẩn thận suy nghĩ.

Cũng đúng, sự việc xảy ra ở trong phòng, mà đội ngũ của Tất Nguyên đều là bảo vệ khu vực, không phải vệ sĩ kề cận.


Vì vậy, họ không thể chạy tới hiện trường chỉ trong nháy mắt.
Trừ khi họ không cách xa Tần Minh quá phạm vi bán kính một trăm mét giốngnhư A Long.
Tần Minh lại hỏi: "Sao anh lại mặc đồ của nhân viên phục vụ?"
Tất Nguyên nhếch môi cười: "Tôi thấy cậu chủ hẹn bảy người đẹp tới đây quẩy, tưởng rằng cậu sẽ quẩy từ trưa đến tối luôn, cho nên tôi đã tiến hành chuẩn bị cho việc âm thầm bảo vệ.

Kết quả, cậu vừa mới quẩy đã xảy ra chuyện"
Tần Minh bật cười: "Mẹ nhà anh, ai muốn quẩy lâu như vậy.

Được rồi, tôi đi đây, anh bảo Tổng Dĩnh diệt sạch nhóm người này cho tôi."
Tất Nguyên đáp lời: "Vâng! Cậu chủ, có cần phải cho kẻ cầm đầu mấy tên này biết ai là người trừ khử bọn họ không? Nhân tiện thể hiện sự oai phong của cậu luôn."
Tần Minh uể oải nói: "Không cần đầu.

Mấy tên gà mờ thôi, có gì oai phong đâu?"
Anh không biết là một câu nói của mình đã xóa sổ một thế lực ngầm rất lớnmạnh chỉ trong một đêm, làm cho không ít thế lực lớn ở thành phố Quảng bị ảnh hưởng, gây nên chấn động lớn.

Hơn năm trăm người bị liên lụy, kẻ thì bốc hơi khỏi thế gian, kẻ thì bị kết tội ngồi tù.
Mà boss Trương Quân Đống còn đang ngồi xe lăn, điều dưỡng vết thương ở chân tại nhà đột nhiên bị một nhóm cảnh sát xông đến bắt đi.

Bởi vì có người dân nhiệt tình tố cáo cậu ta buôn lậu và hùn vốn trái phép, ngoài ra còn dính líu tới một vụ án mạng ba năm trước.
Tới giây phút bị phán quyết, Trương Quận Đống vẫn chưa biết rốt cuộc mình đã đắc tội kẻ nào.

Cậu ta cũng không gặp lại anh em tốt của mình và cánh tay phải Trương Thiết Cường.
Sau này khi ở trong tù, cậu ta suy đoán có phải mình bị anh em bán đứng, Trương Thiết Cường cuỗm tiền của mình chạy trốn hay không.
Nhiều năm sau, Trương Quân Đống ra tù.

Cậu ta dùng mọi cách nghe ngóngmới biết chuyện sau hôm mình bị bắt, người ta vớt được thi thể của Trương Thiết Cường ở sông Châu.
Bọn họ biến mất trong vòng một đêm, hệt như thế lực của ba con Vương Thành Hồ bị xóa sổ hồi trước.
Đối với Tần Minh, đó chỉ như mấy chuyện vụn vặt thường ngày, anh không để ý nhiều.

Anh là người giàu nhất thế giới, nơi đâu cũng là chiến trường.
Sau khi trừng trị Trương Thiết Cường, Tần Minh đi ra ngoài thì thấy Mộc Tư Thuần và đảm bạn thân đang ôm nhau, co ro một chỗ.

Dễ nhận thấy họ vô cùng sợ hãi.
Tần Minh mỉm cười: "ổn cả rồi.

Những người này là bạn của tôi, tôi gọi một cuộc điện thoại là bọn họ tới liền."

Nhóm Mộc Tư Thuần sửng sốt.

Thân phận những người này rất đa dạng: shipper giao đồ ăn, nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên phục vụ khách sạn, chủ sạp trái cây trước cửa, bảo vệ, chú người quay video trên TikTok.

Bọn họ lạiliên tưởng tới Tần Minh là kẻ khố rách áo ôm, trước đây cũng là người đi làm thuê, ở rể nhà họ Mộc vì tiền, anh quen biết đảm bạn bè làm nghề bình thường cũng không có gì lạ.

Mộc Tư Thuần thật sự tin tưởng.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm: "Gì nhỉ, anh có nhiều bạn bè giỏi giang mà không nói sớm!"
Tần Minh thầm cà khia: "Nói sớm thì cô cũng không tin.

Mà thôi, nể tình cô không phải kẻ có lòng dạ quá xấu xa, tôi tạm tha cho cô một lần.

Ai bảo tôi là người tốt chứ!"
Mấy cô gái khác cũng thở phào, nhìn Tần Minh với ánh mắt khác.

Dù sao ban đầu bọn họ muốn "dụ dỗ" Tần Minh tới đây, cuối cùng Tần Minh còn cứu bọn họ.

Anh đã lấy ơn đáp oán.
Tần Minh nói: "Được rồi các người đẹp, hôm nay chúng ta đã quẩy xong.

Chiều nay tôi có tiết, xin phép đi trước.

Lần sau rảnh chúng ta lại hẹn tiếp nhé!"
Một cô gái xinh đẹp có tính cách mạnhdạn bỗng bước lên, tặng Tần Minh một nụ hôn gió: "Bye bye anh chàng đẹp trai.

Moa!"
Một cô nàng khác bạo dạn hơn bước tới ôm lấy cánh tay Tần Minh, vờ hôn lên mặt anh: "Anh rể của Tư Thuần ngon đấy, tôi chấm mút tí!" "Tôi cũng chấm mút tí, ha ha.

Moa!" Người đẹp thứ ba bị lừa, tưởng cô nàng trước đó hôn thật.

Cô ta cũng đánh bạo hôn Tần Minh.
Tần Minh ngày ra.

Người thành phố các cô chất chơi thế à? "Á á!" Mộc Tư Thuần nổi giận, lập tức cướp lại Tần Minh: "Đám lắng lợ các cô làm gì đó? Đây là anh rể tôi, các cô chấm mút cái gì? Cút cút cút!"
Mộc Tư Thuần vừa kéo Tần Minh vừa nói: "Anh rể mình đi thôi! Tôi dẫn anh tới một nơi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận