Thiếu Gia Ngông Cuồng


Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh đột nhiên cứng người, bèn cưỡng ép ngoéo ngón tay.

"Sao thế? Ngoéo tay rồi là không được đổi ý đâu nhé!"
Tần Minh hỏi: "Em không nghi ngờ chuyện giữa anh và chị gái của em sao? Thật ra bọn anh bị ép duyên."
Mộc Tư Thuần gật đầu: "Em biết chứ.

Ba em và ông nội em đều mê tín, nói là tìm một người hợp mệnh với chị em thì có thể làm đám cưới giải xui, giúp ông nội em khỏi bệnh.

Quả thật bây giờ ông nội đã khỏe hơn, còn được chẩn đoán chính xác bệnh tình.

Em cũng không biết hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không, nhưng anh đã là anh rể của em."
Tần Minh thở dài: "Thật ra tối qua anh đã nói rồi đấy, anh muốn ly hôn với chị của em.

Tụi anh không hiểu nhau, cũng không thích nhau, cực kỳ trong sáng.

Cuộc hôn nhân này là một sai lầm, cũng tại anh nhất thời hồ đồ.

May mà không có nhiều người biết chuyện này, vẫn còn đường xoay sở.""Đừng mà!" Mộc Tư Thuần lập tức phản đối: "Anh rể, em mới vừa hiểu rõ con người anh.

Anh không hề ăn hại, không hề vô dụng như người ta nói.

Anh có trách nhiệm, có can đảm, còn có thể chấp nhận khuyết điểm của người khác, biết nhẫn nhịn.

Ngoài nghèo ra, anh còn ưu tú hơn cả anh trai em.

Anh không làm anh rể của em nữa, chẳng phải sẽ bớt một người chiều chuộng em sao?" "Chiều chuộng em?" Tần Minh bật cười: "Em là cô chủ nhà giàu mà thiếu người chiều chuộng à?"
Mộc Tư Thuần hậm hực bảo: "Nói chung là anh đừng ly hôn.


Anh và chị em lấy nhau là quyết định đúng đắn, đề nghị ly hôn mới là hồ đồ.

Thật ra chị em chỉ khẩu xà tâm phật thôi, sau này em sẽ giúp anh.

Em đảm bảo chị em mềm lòng, cũng thích anh."
Tần Minh híp mắt.

Cô em vợ hời này thay đổi quá nhanh làm anh không quen.
Nhưng anh nghĩ lại thấy cũng đúng.

Mộc Tư Thuần là con nhóc mưu mô,nhưng không có lần nào cô ta ta gây hại đến sự an toàn của bản thân.

Nhất là ban đầu cô ta tin lầm Lý Mộng, tưởng Tần Minh là đồ cặn bã, và cũng đối xử với anh như kẻ cặn bã.
Khi cô ta nhận ra Tần Minh ưu tú, sự tương phản giữa ác cảm và thiện cảm cực kỳ rõ ràng.
Tần Minh không muốn nói về chuyện này, bèn bảo: "Thôi bỏ đi, anh phải về trường đây."
Mộc Tư Thuần chủ động đề nghị: "Để em đưa anh về."
Sau khi về trường, Tần Minh gọi điện cho Thích Minh Huy: "Anh tìm thầy bói Trương lão đạo lần trước giúp tôi với."
Thích Minh Huy đáp lời: "Xin cậu chủ yên tâm, đến tối tôi sẽ tìm được người."
Tần Minh yên tâm giao việc cho Thích Minh Huy.

Quả nhiên, hơn sáu giờ chiều, Thích Minh Huy gọi điện tới.

"Cậu chủ, tìm được rồi.

Ông ta đang bàysạp xem bói ở công viên Hoa Thạch."
Tần Minh nghe vậy, lập tức xuất phát tới công viên Hoa Thạch.
Nhưng khi tới nơi, anh phát hiện mình chạm mặt Mộc Tiêu Kiều ở sạp hàng của ông Trương.


"Sao cô ta cũng ở đây?"
Tần Minh hết sức bất ngờ.

Trùng hợp thật đấy! Cô ta tình cờ hay là cố ý tìm ông Trương?
Tần Minh đi tới, nghe thấy ông Trương đang lẻo mép: "Tôi đã tìm thấy cứu tinh của nhà họ Mộc các cô, còn đưa tới tận nhà.

Cô Mộc à, thật sự là tôi không còn gì để nói nữa."
Mộc Tiêu Kiều nói: "Nhưng căn bệnh lạ của ông nội tôi đã được chẩn đoán chính xác, hiện đang cần một loại thuốc đặc trị.

khắp thế giới chỉ có một trung tâm nghiên cứu y dược học ở nước ngoài có thôi.

Mà chúng tôi không còn cách nào khác cứu ông nội tôi, càng không có cách liên lạc với với trung tâmnghiên cứu kia.

Tần Minh là sinh viên nghèo, anh ta thì có cách gì chứ?"
Ông Trương vừa vuốt râu vừa lắc đầu: "Cô Mộc không tin tôi thì tôi cũng chịu.

Những điều huyền diệu luôn xảy ra trong lúc chúng ta không để ý.

Tất cả đều thuận theo tự nhiên, đây là ý trời."
Tần Minh không nghe nổi nữa, bèn xen lời: "Mộc Tiêu Kiều, cô cũng trở nên mề tín rồi sao?"
Mộc Tiêu Kiều ngoảnh lại nhìn Tần Minh, phớt lờ lời châm chọc của anh.

Cô ta hỏi: "Sao anh lại tìm tới đây?"
Tần Minh đáp: "Cô tới được, tôi không được tới hả? Tìm lão già này có gì khó đâu? Nhà họ Mộc là con cá lớn, ông ta sẽ không rời khỏi thành phố Quảng trước khi vơ vét đủ tiền."
Ông Trương lắc đầu, cười tủm tỉm: "Trương chân tiên này xem bói cả đời, luôn dựa vào đạo hạnh và lòng nhân từ bao dung khắp thiên hạ, tuyệt đối không ham hư vinh và tiền bạc."Tần Minh tin ông ta mới lạ.


Anh cũng ngồi xuống.
Mộc Tiêu Kiều dịch mông ra một khoảng.

Tần Minh nhìn mà nén giận, cô ta ghét bỏ anh phải không?
Tần Minh lên tiếng: "Ông Trương, người thẳng thắn không nói chuyện vòng vo.

Ông cho tôi biết phải làm thế nào mới có thể khiến người nhà họ Mộc đồng ý cho chúng tôi ly hôn? Bọn họ mê tín, rất tin lời ông.

Ông hãy nói rằng tuy tôi và cô ta khá hợp mệnh, nhưng không đỡ nổi tại to nạn lớn của nhà họ Mộc bọn họ, vẫn nên tìm người khác thì tốt hơn."
Mộc Tiêu Kiều tỏ ý bất mãn khi nghe anh nói vậy: "Tần Minh, anh gây rối gì thế? Anh chín chắn chút được không?"
Tần Minh nghe cô ta nói vậy thì càng tức hơn.

Anh tức tối nói: "Tôi gây rối hả? Căn bệnh của ông nội cô đã được chẩn đoán chính xác, chỉ còn thiếu thuốc nữa thôi là chữa trị đúng bệnh.

Cô không thích tôi, cần gì phải miễn cưỡng? Nếu cô đồng ý ly hôn, ngày mai tôi sẽ cho người đưa thuốc từ viện nghiên cứucông nghệ sinh dược Splawn ở nước M cho ông nội cô."
Mộc Tiêu Kiều nghe mà sững người.

Hôm nay cô ta đến tìm ông thầy bói để hỏi cách kiếm thuốc đặc trị cứu ông nội, nhưng chưa có kết quả.

Vậy mà Tần Minh lại nói vậy.
Trương lão đạo nhún vai, xòe tay, nói với cô ta: "Cô thấy đó, tôi đã nói rồi, từ trước tới giờ tôi xem bói chưa từng xảy ra vấn đề gì."
Tần Minh dữ dằn quát: "Lão già, ông im đi! Chỉ là trùng hợp, vừa hay tôi có người quen mà thôi "
Mộc Tiêu Kiều kinh ngạc, vừa nắm lấy bàn tay rắn rỏi của Tần Minh vừa hỏi: "Tần Minh, anh có người quen hả? Có thể liên lạc với trung tâm nghiên cứu kia sao? A phải, sao tôi lại quên nhỉ? Anh rất thân với người nhà họ Thích.

Nhà họ Thích không đơn giản, bọn họ có chỗ dựa vững chắc."
Tần Minh gạt tay Mộc Tiêu Kiều ra: "Được rồi, biết vậy thì ly hôn thôi, tốt chotất cả mọi người."
Vừa nhắc tới chuyện ly hôn, Mộc Tiêu Kiều có vẻ là lạ, dường như cô ta hơi do dự và chần chừ.
Cô ta hỏi: "Tại sao anh nhất định phải lấy chuyện ly hôn để uy hiếp tôi? Ông nội đối xử với anh không tệ, còn tặng anh biệt thự.

Ông thật lòng coi anh là cháu rể.

Mặc dù tôi khá lạnh nhạt với anh, nhưng tôi cũng đang cố gắng làm quen.


Dù sao anh cũng phải cho tôi chút thời gian chứ."
Tần Minh nói: "Ông Mộc rất tốt với tôi, tất nhiên tôi sẽ báo đáp ông ấy.

Nhưng tôi không muốn có một người vợ trông thấy tôi nhưng lại ghét bỏ, ngồi cách xa tôi."
Mộc Tiêu Kiều sững sở, thì ra Tần Minh giận vì lúc nãy mình lên dịch mông.
Cô ta vô cùng ấm ức: "Cái ghế này bé, tôi nhường chỗ cho anh ngồi thoải mái mà thôi.

Anh hiểu lầm tôi như vậy, anh không hề tin tưởng tôi chứ gì?"Nhưng mà cô ta biết bây giờ có giải thích cũng vô dụng.
Mộc Tiêu Kiều đứng dậy, trả một xấp tiền dày, sau đó cúi chào thầy bói Trương: "Cảm ơn Trương chân nhân đã giải đáp thắc mắc.

Tôi xin phép đi trước.

Đây là phí giải mộng ngày hôm nay."
Ông Trương cười híp mắt nhận tiền: "Không sao cả, gỡ rối tơ lòng cho người có duyên là bổn phận của Đạo gia."
Mộc Tiêu Kiều đi rồi, ở sạp xem bói chỉ còn lại Tần Minh và lão già xấu xa này.
Ông Trương mỉm cười nói: "Cậu Tần, cậu đã phất lên như diều gặp gió, bây giờ nói năng ngày càng có khí thế, ảnh mắt ngày càng có khí phách.

Hôm nay cậu tới đây làm gì? Theo tôi biết thì cậu và nhà họ Mộc đã ký hợp đồng ở rể, cậu không có quyền chủ động ly hôn."
Tần Minh nói: "Cho nên tôi mới tìm ông.

Tôi không nghe ông dắt mũi nữa đâu.

Mau nghĩ cách khiến nhà họ Mộc đồng ý ly hôn với tôi đi! Giá cả không thành vấn đề, ông có thể ra giá."Ông Trương mỉm cười vuốt râu.

Ông ta nhìn vẻ mặt sốt sắng của Tần Minh rồi nói: "Sự việc đã rồi, tôi chỉ là thầy bói còn con, không có cách nào.

Đúng là tôi chỉ cho cậu con đường này, nhưng cậu tự đi mà."
Tần Minh tức tối: "Vì sao ông khăng khăng giúp nhà họ Mộc?"
Ông Trương biến sắc, ánh mắt như đang che giấu một bí mật đặc biệt nào đó.

Tiếp theo, ông ta cười tươi rói: "Cậu muốn biết à? Tôi có điều kiện.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận