Tần Minh bất mãn: "Lão già xấu xa này, muốn nói thì nói đi, còn ra điều kiện? Vậy phải xem ông đưa ra điều kiện gì."
Ông Trương bật cười ha hả: "Trước kia Mộc Hải Nhiễm cũng là người xuất gia, là đạo sĩ tu hành trên núi Long Hổ cùng tôi.
Hồi ấy, nhà họ Mộc giàu sang quyền thế, đông con nhiều cháu, cứ tranh giành gia sản suốt.
Mộc Hải Nhiễm không được người nhà yêu thương, bèn trốn tới đạo quán núi Long Hổ lánh nạn để bảo vệ tính mạng.
Tuy ông ta đang tu hành trên núi Long Hổ, nhưng chưa dứt duyên trần, không học lễ giáo và bản lĩnh Đạo gia, hàng ngày nghiên cứu sách kinh tế, ngoại ngữ, tài chính.
Sư phụ của tôi cho rằng ông ta không tu hành tới nơi tới chốn nên đuổi đi."
Ông Trương rất bùi ngùi khi nhớ lại chuyện cũ, cuối cùng lắc đầu cười mỉa: "Sau này, ông ta phát tài ở phương Bắc, cưới con gái nhà danh gia vọng tộc, có chỗ dựa.
Sau đó, ông ta quay về nhà họ Mộc.
Nhờ có sự giúp đỡ của tôi, ông ta thành công giành được toàn bộ gia sản nhà họ Mộc.
Tôi vẫn luôn bảy mưu tính kế cho ông ta suốt cả quá trình"Tần Minh bừng tỉnh, thì ra hai người là sư huynh sư đệ đồng môn.
Anh hỏi vặn: "Ông đang ám chỉ thầy bói các ông toàn mưu ma chước quỷ đấy à?"
Ông Trương lắc đầu, xua tay: "Bí mật! Xem bói không chuẩn hết được, thành tâm thì linh."
Tần Minh lườm ông ta: "Tôi tin mới lạ! Lão già xấu xa nhà ông lừa tôi quá thảm.
Bây giờ tôi không thoát nổi nhà họ Mộc."
Ông Trương hơi giận: "Thằng nhóc này không thể kính trọng người già một chút được sao? Bần đạo Trương Toàn Chân tự thấy mình chưa từng lừa bất kỳ một ai đến tìm tôi gỡ bỏ lo lắng, xua tại giải nan."
Tần Minh bĩu mỗi: "Được rồi đó! Dù sao tôi cũng không đồng ý ở rể nữa.
Lúc đó tôi bị ảnh hưởng bởi sự ra đi của bạn gái, đau lòng quá độ.
Sau này ngẫm lại, tôi vẫn kháng cự hành vi mê tín."
Toàn Chân cất lời: "Tôi đã nói là sau khi gặp được quý nhân, cậu sẽ phất lên nhưdiều gặp gió.
Tôi có lừa cậu không? Sau khi cậu gặp Mộc Hạo, cuộc sống thay đổi một trăm tám mươi độ.
Tướng mạo của cậu rất tốt, là tướng đế vương hiếm thấy trên đời...!Sao lại có chút thay đổi thế nhỉ?"
Tần Minh giật mình, vừa sờ mặt vừa nói: "Dạo này tôi thức đêm ôn bài nên mọc mụn đó."
Trương Toàn Chân vỗ bàn: "Không phải l Cậu lừa tôi.
Tướng gặp nạn đã thay đổi, còn căng tròn, mọng nước quá mức.
Tướng mạo của cậu bây giờ là số đào hoa của đế vương.
Tần Minh sờ mặt, nửa tin nửa ngờ.
Anh nhủ thầm: "Ông ta lại lừa mình hay nói thật thế nhỉ? Ông ta nói như thật vậy, nhưng rất có thể là lừa gạt."
Trương Toàn Chân hỏi: "Trước khi gặp Mộc Hạo, có phải gần đây cậu còn gặp một quý nhân khác không?"
Tần Minh ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Không Có."Đột nhiên, nét mặt anh cứng đờ.
Ba nuôi Thường Hồng Hi có tính không nhỉ? Nhưng anh gặp Thường Hồng Hi từ hồi nghỉ hè cách đây hai năm cơ mà, vậy có tính là quý nhân gần đây không?
Lần trước anh tìm Trương Toàn Chân xem bói trong tâm trạng suy sụp, cho nên không nghĩ ra.
Nhưng anh không thể nói cho Trương Toàn Chân biết chuyện về Thường Hồng Hi, trước mắt vẫn cần giữ bí mật.
Gương mặt già nua của Trương Toàn Chân căng cứng, ông ta xem kỹ tưởng mạo của Tần Minh, nói hết sức nghiêm túc: "Chắc chắn là cậu giấu tôi chuyện gì đó, không thể có chuyện tôi tỉnh sai.
Không đầu, tuyệt đối không! Nếu không xử lý tốt chuyện này, toàn bộ kế hoạch sẽ rối loạn."
Trương Toàn Chân nói một tràng, sau đó thu dọn thẻ quẻ, quang gánh, tranh chữ.
Ông ta định dọn hàng rời đi.
Tần Minh cảm thấy khó hiểu, bước tới ngăn cản Trương Toàn Chân.
Anh hỏi:"Trương Toàn Chân, ông nói rõ xem nào, kế hoạch gì cơ?"
Trương Toàn Chân thở dài: "Cậu Tần, tôi phải đi, phải rời khỏi thành phố Quảng.
Tôi tặng cậu một câu: cuộc đời chìm nổi, không quên tấm lòng son."
Tần Minh hoàn toàn không hiểu câu này có ý gì.
Anh hỏi tiếp: "Ông có ý gì? Ông vẫn chưa giải quyết chuyện nhà họ Mộc giúp tôi đâu."
Trương Toàn Chân nói: "Cậu Tần, cậu nhất quyết đòi đi, nhà họ Mộc có trói cậu được không? Huống chi bây giờ cậu đã phất lên như diều gặp gió, không phải sao? E rằng cậu chẳng thèm coi nhà họ Mộc ra gì nhỉ? Cậu muốn chia tay trong hòa bình đúng không? Chắc chắn là cậu có cách, cần gì phải tìm tôi?"
Chẳng phải Tần Minh sợ rằng sau khi hai người chia tay, nhà họ Mộc nói xấu anh lung tung, sau này anh khó lòng giải thích với nhà họ Nhiếp sao?Vì lẽ đó, anh muốn Trương Toàn Chân lên tiếng giải quyết.
Ba con Mộc Hải Nhiễm và Mộc Hạo cực kỳ mê tín, chỉ cần Trương Toàn Chân mở lời là được ngay.
Thấy Trương Toàn Chân không chịu giúp đỡ, Tần Minh bèn nói: "Tôi cử một người bảo vệ ông, làm trợ thủ cho ông."
Trương Toàn Chân nhướng mày: "Cậu Tần muốn tìm người theo dõi tôi hử? E là cậu coi thường tôi quá đấy!"
Tần Minh cười khà khà, búng tay từ xa.
Chỉ chốc lát sau, Tất Nguyên và các thành viên trong đội ám sát đi tới,
Tất Nguyên bước lên chào hỏi: "Chào cậu chủ"
Tần Minh ra lệnh: " Tìm một người lanh lợi bảo vệ đạo trưởng Trương thật cẩn thận.
Đạo trưởng Trương muốn đi đây đó khắp cả nước, khó tránh khỏi có điều bất tiện.
Nhưng đừng để mất dấu."
Tất Nguyên đáp vâng, sau đó nói vớiđàn em: "Tiểu Mạnh, bắt đầu từ hôm nay, cậu phụ trách bảo vệ đạo trưởng Trương, làm sai vặt cho đạo trưởng."
Trương Toàn Chân vô cùng ngạc nhiên, hết nhìn Tần Minh lại nhìn nhóm Tất Nguyên.
Họ định âm thầm bảo vệ ông ta hai tư giờ trên ngày đây mà!
Rõ ràng là ông ta rất tò mò về thân phận của Tần Minh, nhưng không đoán được.
Nụ cười tự tin mang dáng vẻ "tôi nắm chắc ông rồi" của Tần Minh cũng khiến Trương Toàn Chân không thể phản kháng.
Trương Toàn Chân im lặng một hồi, dường như đã nghĩ thoáng: "Xem ra cậu đã gặp được quý nhân của đời mình từ trước, hình như còn sớm hơn tôi tưởng.
Khóe môi Tần Minh cong lên: "Ông chịu thừa nhận rồi ư? Chắc chắn là ông đang âm mưu chuyện gì đó và giấu giếm điều gì đó."
Trương Toàn Chân cười hờ hững: "Số mệnh huyền bí, không phải chuẩn hết,thành tâm ắt linh.
Hãy nhớ là đừng quên tấm lòng son"
Tần Minh nhìn theo Trương Toàn Chân rời đi, lòng hơi bực bội.
Anh ngày càng chắc chắn mình đã bị lừa vào nhà họ Mộc.
Nhưng có quá nhiều sự trùng hợp khiến anh không thể phủ nhận hoàn toàn lời đoán mệnh của Trương Toàn Chân.
Dù sao Tần Minh cũng không thể đưa thêm chứng cứ, nhưng câu nói "đừng quên tấm lòng son" của Trương Toàn Chân đã chạm vào tâm khảm anh.
Tần Minh dặn dò: "Đừng để Tiểu Mạnh đối xử với đạo trưởng quá thô lỗ.
Hàng ngày nếu chi tiêu gì thì chúng ta bỏ tiền."
Tất Nguyên đáp: "Rõ!"
Mặc dù trong chuyện này vẫn còn điều bí ẩn, nhưng nhất thời Tần Minh không nghĩ ra.
Anh xoay người rời khỏi công viên, cũng không để ý tới mệnh đào hoa mà Trương Toàn Chân nhắc đến.Trong trái tim anh chỉ có một người, không ai có thể thay thế được.
Bây giờ anh muốn đến nhà họ Mộc thoái hôn.
Tần Minh ra tới cổng công viên thì trông thấy một chiếc xe BMW chạy tới.
Là Mộc Tiêu Kiều.
Cửa sổ xe hạ xuống, Mộc Tiêu Kiều nói: "Lên xe đi!"
Tần Minh thầm nghĩ đúng lúc có thể bàn chuyện.
Anh đi tới hàng ghế sau, nhưng Mộc Tiêu Kiều lại bảo: "Ngồi ghế phụ."
Tần Minh bó tay, đành ngồi lên ghế phụ.
Anh ngồi ghế phụ cạnh Mộc Tiêu Kiều, quan sát gương mặt và cặp chân thon dài trắng như tuyết của cô ta ở khoảng cách gần.
Thật bắt mắt làm sao!
Sau khi xe chạy được một lúc, Mộc Tiêu Kiều mở lời: "Tôi không đồng ý ly hôn.
Tôi không muốn trở thành người phụ nữ qua một đời chồng"Tần Minh nói: "Chúng ta không có tình cảm, cũng chưa lên giường.
Không có nhiều người biết chuyện này, có gì đâu mà không được? Chẳng phải cô đã có người thương sao? Đừng phủ nhận, ba cô nói rồi."
Mộc Tiêu Kiều lặng thinh, sau đó lên tiếng: "Anh ấy hả? Đúng là tôi có thiện cảm với anh ấy, nhưng chỉ dừng lại ở thiện cảm mà thôi.
Nếu nói thích, vậy là do ba tôi hiểu lầm."
Tần Minh nói rất bình tĩnh: "Vậy chẳng phải là xong rồi sao? Cô tìm bồ, tôi ly hôn."
Mộc Tiêu Kiều cắn răng vì tức giận: "Tên khốn Tần Minh, có ai xúi giục vợ mình ngoại tình như anh không hả?"
Tần Minh cũng nổi giận: "Cô có xem tôi là chồng không? Lần thứ nhất tôi ngủ dưới sàn nhà, lần thứ hai cô cảm thấy áy náy vì tôi đã giúp đỡ nên cô ngủ dưới sàn nhà."
Mộc Tiêu Kiều kích động nói: "Được, tối nay chúng ta ngủ chung!"Tần Minh giật mình, cô ta nói thật sao?.