“Sao lại không nói gì?” Mộc Tiêu Kiều có vẻ đắc ý, lần đầu tiên cô ta làm Tần Minh nghẹn lời.
Tần Minh không thèm trả lời, hỏi: "Bây giờ đi đầu? Không trở về à?"
Mộc Tiêu Kiều tức giận trừng mắt nhìn anh, nói: "Vẫn còn sớm, anh nóng lòng muốn ngủ với tôi thế à? Cùng tôi tham dự một buổi đấu giá cao cấp của các nhà sưu tầm, có một chuỗi đá Dzi Tây Tạng lúc trước do một cao tăng lưu lạc bên ngoài.
Bây giờ có người muốn bán, tôi muốn có được nó." "Có quỷ mới muốn ngủ với cô ấy!"
Tần Minh oán thầm trong lòng, anh suy nghĩ một hồi, hình như sau khi Trương Quân Đống và anh xảy ra mâu thuẫn, khi cậu ta đến cửa xin tha cũng đã tặng cho anh một chiếc vòng đá Dzi.
Nghe nói nó được làm từ Mã Não hình thành từ hàng nghìn năm trước, đá Dzi có từ trường rất mạnh, có thể làm tăng sức sống của con người, xua đuổi tà ma và tai họa, nên người Tây Tạng thích đeođá Dzi để cầu may và tránh tà, đặc biệt là các cao tăng hàng ngày tụng kinh và những người có địa vị, đá Dzi có niên đại lâu đời càng trở nên vô cùng quý giá.
Nhiều ngôi sao nổi tiếng trong nước cũng đeo đá Dzi khi tham gia sự kiện, cũng có ngôi sao võ thuật nổi tiếng đeo viên đá Dzi trị giá cả trăm triệu một viên, điều này đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lúc đó, khi Tần Minh nhận đá Dzi do Trương Quân Đống tặng, anh cũng không quá quan tâm, bỏ vào túi quần mang theo.
Tần Minh sờ sờ túi quần, thật sự tìm thấy, cầm trong tay nói: "Cô thấy chuỗi này thế nào?"
Ánh sáng bên trong xe không tốt, Mộc Tiêu Kiều nhìn thoáng qua rồi nói: "Đá Dzi ngày càng có giá trị, trên thị trường có rất nhiều hàng giả.
Nếu không phải là chuyên gia thì rất khó xác định được, chuỗi này anh mua ở quán ven đường giá ba mươi tệ một chuỗi đúng không?"Tần Minh sầm mặt, phản bác: "Người đưa nó cho tôi là một người rất có thân phận, chắc không phải là giả đâu."
Mộc Tiêu Kiều đắc ý cười, nói: "Anh biết đá Dzi là gì không? Những năm gần đây, giá bán đấu giá của đá Dzi ngày càng cao, đá Dzi đỏ bốn mắt được bán với giả chín triệu, chuỗi đá Dzi mười hai mắt được bán với giá mười lăm triệu, đá Dzi chín mắt bán với giá hai mươi tám triệu, đá Dzi ba cạnh hộ pháp bán với giá năm mươi triệu.
Đá Dzi chín mắt anh đang cầm là giả, còn là ba viên đá Dzi kết hợp với Mã Não đen, nếu như là thật thì giá của nó chẳng phải sẽ lên đến hơn một tỷ sao? Ai lại tặng anh một tỷ hả? Nhất định là hàng giả."
Tần Minh kinh ngạc, hóa ra thứ này lại đắt như vậy à? Lúc trước Trương Quân Đống xin lỗi rất chân thành.
Tần Minh nhớ là Trương Quân Đống còn tặng ba trăm triệu, một chiếc du thuyền và chiếc vòng tay Dzi Phật Tây Tạng này để được anh tha thứ.
Thật đáng tiếc, thuộc hạ của cậu ta làTrương Thiết Cường tự mình tìm chết lại chọc vào Tần Minh, nên không thể trách Tần Minh lại dạy dỗ cậu ta được.
Tần Minh cũng không làm đến cùng, nhưng thứ giá trị như vậy, anh dứt khoát đeo vào tay không bỏ vào túi quần nữa.
Mộc Tiêu Kiều nói: "Này, anh đừng đeo nó chứ? Đến chỗ đó rồi bị người ta phát hiện ra, anh không cảm thấy xấu hổ sao?"
Tần Minh hừ nói: "Cô chế tôi làm cô mất mặt thì đồng ý ly hôn đi." "..." Mộc Tiêu Kiều cứng họng, nói: "Tần Minh, anh không thể trưởng thành hơn một chút sao?"
Tần Minh nói: "Vậy thì tôi sẽ cách xa cô một chút.
Tôi sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến thể diện của nhà họ Mộc CÔ." “Không được, anh phải đi theo tôi.” Mộc Tiêu Kiều lại không đồng ý, nói: “Nhà họ Mộc cũng là nhà anh."Tần Minh trợn mắt, sao người phụ nữ này lại càng ngày càng phiền phức thế?
Hai người nhanh chóng đến một tòa nhà ở trung tâm thành phố, hôm nay có khá nhiều người tới cuộc đấu giá, mặc quần áo sáng sủa, từng tốp người thì thầm to nhỏ với nhau.
Mộc Tiêu Kiều nắm tay Tần Minh làm cho Tần Minh giật mình: "Cô làm gì vậy? Lại lợi dụng tôi?" “Tôi!” Mộc Tiêu Kiều cạn lời, cô ta đường đường là nữ thần nổi tiếng trong giới thượng lưu của thành phố Quảng, có biết bao nhiêu đàn ông muốn có được cô ta, cô ta còn không thèm để mắt đến, đối với Tần Minh lại trở thành lợi dụng anh ta?
Mộc Tiêu Kiều khó chịu nói: "Là anh nói phải tôn trọng anh.
Tôi không tôn trọng anh sao? Anh là chồng tôi, cầm tay có gì lạ lắm sao? Trong buổi đấu giá này có người biết chúng ta đã kết hôn, chúng ta không thể giả vờ không quen nhau được."Tần Minh nói: "Một tên nhóc nhà nghèo, mặc bộ quần áo bản ở vỉa hè như tôi không khiến cô cảm thấy xấu hổ sao?"
Ngoài dự đoán của anh, Mộc Tiêu Kiều hoàn toàn không có biểu cảm gì nhiều, nói: "Lúc đầu tôi thực sự rất chán ghét anh, nhưng không liên quan gì đến việc anh nghèo hay không, tôi chỉ coi thường người phẩm chất không đàng hoàng mà thôi.
Bạn gái mới của anh trai tôi nói, anh không chỉ vô dụng mà còn mồm mép, lại rất lăng nhăng, tham lam phủ quý nên lừa dối tình cảm của Nhiếp Hải Đường, còn có quan hệ tình cảm với cô gái khác trong lớp." "..." Tần Minh cạn lời, tại sao lại là Lý Mộng thế?
Mộc Tiêu Kiều liếc nhìn Tần Minh, nói: "Nhưng, sau khi tiếp xúc một thời gian, tôi thấy anh không hề đáng ghét như trong tưởng tượng.
Còn giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi nghĩ rằng mình đã hiểu lầm anh rất nhiều, anh cũng là một là một người đàn ông rất bình thường."
Không hiểu sao Tần Minh rất vui mừng,vô tình, anh đã thay đổi cách nhìn của hai chị em nhà họ Mộc đối với mình, như vậy cũng tốt lắm rồi, hóa ra ban đầu họ hiểu lầm nhân phẩm anh thấp kém nên mới ghét anh.
Tất cả là do bạn gái cũ của anh Lý Mộng giở trò.
Tần Minh hỏi: "Cô chắc chắn không phải do ông nội cô bị bệnh nên mới nói như vậy?"
Mộc Tiêu Kiều nói: "Đương nhiên không phải, tôi tin anh là người tốt.
Nếu anh thật sự có ý đồ xấu sẽ không dùng thuốc đặc trị cho ông nội tôi để ép tôi ly hôn, mà dùng nó để uy hiếp tôi làm những chuyện khác.
Anh đến nhà họ Mộc chúng tôi vẫn luôn mang lại cho chúng tôi may mắn và lợi ích, chưa từng mốn lấy bất cứ thứ gì, trước đây tôi đã hiểu lầm anh rồi."
Tần Minh im lặng, anh dần dần được chị em nhà họ Mộc công nhận, đối với anh mà nói có chút không tốt, anh không quen.
Tần Minh còn đang do dự có nên nắm tay Mộc Tiêu Kiều, diễn vợ chồng haykhông, một người đàn ông điển trai mặc vest, đi giày da đột nhiên bước ra từ bên cạnh, anh ta kinh ngạc kêu lên: "Tiêu Kiều, là em sao? Không ngờ em cũng đến tham gia buổi đấu giá."
Mộc Tiêu Kiều nói: "Hả, anh Phương? Anh cũng tới tham dự buổi đấu giá à." "Ừ, hả? Anh bạn này là...!xin chào, tôi là Phương Lạc Hình." Anh Phương khóa trên chào hỏi Tần Minh rất thân thuộc.
Tần Minh quay đầu lại hỏi: "Đây là anh Phương khóa trên mà lúc trước em nói là có cảm tình đấy à.
11 “Uh, anh” Mộc Tiêu Kiều nhíu mày, Tần Minh sao lại như vậy? Đúng là người này, nhưng cái gọi là cảm tình chẳng phải chỉ giống với những người bạn quen biết nhau trong thời gian dài thôi hay sao?
Mộc Tiêu Kiều tức giận trong lòng, nghĩ: "Anh không quan tâm chút nào sao? Tôi là vợ anh đấy."
Tần Minh thực sự không quan tâm, anhchưa bao giờ coi Mộc Tiêu Kiều là vợ của mình, cô thích thế nào cũng được.
Nhưng Phương Lạc Hình lại có chút kích động, hóa ra Mộc Tiêu Kiều có cảm tình với anh ta, vậy tại sao mấy lần trước mời cô đi ăn tối, cô lại phớt lờ anh ta chứ?
Phương Lạc Hình cười nói: "Người anh em, anh nhìn rất quen, anh tên là gì vậy?"
Tần Minh nói: "Tần Minh."
Phương Lạc Hình kinh ngạc nói: "Ồ, anh là người cô chủ nhà họ Nhiếp thích mà tạp chí Tài chính nói tới à.
Người anh em, anh được lắm, cô Nhiếp nổi tiếng là con dâu lý tưởng nhất đấy, có biết bao nhiêu phu nhân trong giới tài phiệt của thành phố Quảng muốn con trai mình kết hôn với Nhiếp Hải Đường đấy."
Tần Minh rất vui khi Phương Lạc Hình khen Nhiếp Hải Đường, nói: "Đương nhiên rồi, Nhiếp Hải Đường quá hoàn hảo."
Nhưng Mộc Tiêu Kiều càng nghe càngbất mãn, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi xách vảy rời đi.
“Này?” Phương Lạc Hình khó hiểu nhìn bóng lưng của Mộc Tiêu Kiều, làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên tức giận rồi?
Phương Lạc Hình hỏi: "Anh Tần, Mộc Tiêu Kiều nói rằng cô ấy có cảm tình với tôi à?"
Tần Minh nói: "Đúng vậy, cô ấy nói là có cảm tình với anh, nhưng chỉ là cảm tình thôi, vẫn chưa đến mức thích.
Người anh em phải tiếp tục cố gắng đấy."
Phương Lạc Hình nắm chặt tay đầy phấn khích, nói: "Thật không? Tốt quá, tốt quá rồi.
Lần trước trời mưa, tôi đã đưa cô ấy về nhà, may mắn được ở lại uống trà và trò chuyện với ba cô ấy một lúc, quả nhiên có thu hoạch."
Tần Minh híp mắt, nói: "Có cần kích động thể không hả?"
Phương Lạc Hình nói: "Anh không biết về cô ấy thôi, chúng tôi học cùng trường.
Hồi còn đi học, cô ấy là nữ thầnnổi tiếng ở Bắc Kinh đấy.
Bất kỳ con nhà giàu nào xếp hàng hẹn cô ấy đều bị trợn mắt từ chối.
Có rất nhiều công ty giải trí nổi tiếng muốn mời cô ấy ra mắt với tư cách diễn viên, là loại cố gắng nâng đỡ hết sức ấy, nhưng cô ấy từ chối hết lần này đến lần khác." "Cô ấy không bao giờ giả vờ thân thiện với những người đàn ông khác, anh cũng thấy vậy đúng không? Cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng.
Hiếm khi thấy cô ấy nói thêm vài câu chứ đừng nói đến có cảm tình."
Tần Minh gật đầu đồng ý về điều này, cô ta như tảng băng ấy, như thể người khác nợ cô ta mấy triệu vậy, ghê gớm cái gì?
Phương Lạc Hình nói tiếp: "Tôi với cô ấy tham gia cùng một câu lạc bộ tiếp xúc nhiều nên cũng có chút tình cảm.
Hồi còn học, tôi rất nhút nhát và rut rè không dám theo đuổi cô ấy.
Tôi chỉ dám lặng lẽ ngước nhìn cô ấy từ xa mà thôi." "Sau khi tốt nghiệp, đi làm và có sự nghiệp riêng, tôi mới hối hận.
Sao hồi đó mình không nắm bắt cơ hội.""Tôi mới đến thành phố Quảng năm ngoái, chỉ để có thể theo đuổi cô ấy, nói thật, cả năm nay không thu hoạch được gì.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng cô ấy ghét mình rồi." "Không ngờ cô ấy lại có cảm tình với tôi.
Cảm giác này thật sự quá bất ngờ, chưa biết chừng tôi sẽ có cơ hội, thật đấy!"
Sau khi nghe lời nói của Phương Lạc Hình, Tần Minh có chút cảm thán khó hiểu, anh ta thực sự là một người đàn ông si tình.
Tần Minh vỗ vỗ vai Phương Lạc Hình, sau đó gọi Mộc Tiêu Kiều phía trước: "Vợ ơi, chờ anh với "
Mộc Tiêu Kiều vẫn còn tức giận, quay đầu lại: "Ai bảo anh đứng đó không đi há."
Tần Minh nhìn Phương Lạc Hình vốn đang cười nhưng lại đột nhiên đơ ra như khúc gỗ đứng bên cạnh, nói: "Thôi, tôi đi trước đây.".