Đương nhiên vòng tay Phật Thích Ca đá Dzi mà Tần Minh đang đeo là thật.
Lúc trước Trương Quân Đống dâng tặng lễ vật, Tống Dĩnh đã nhờ người giám định, đường đường là nhà giàu nhất thế giới, không thể cất giữ hàng giả được.
Nhưng Tần Minh cũng không muốn khoe khoang, đưa tay thu đồ lại, nói: “Ông Dương, đây là hàng giả, chỉ là đồ rởm được bán tại hàng vỉa hè, ba mươi tệ một chuỗi thôi.”
Ông Dương nhưởng mày, chợt mỉm cười: “Tôi hiểu, anh Tần khiêm tốn thật.
Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều đi ra khỏi buổi đấu giá.
Mộc Tiêu Kiều sản lại gần, nói: “Đó là thật đúng không? Tôi nói nó là hàng giả chỉ là nói đùa thôi, lúc ấy tôi cứ tưởng sẽ chẳng có ai đưa một bảo bối quý giá như vậy cho anh.
Nhưng bây giờ tôi nghĩ tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Anh có thực lực như vậy, làm sao có thể dùng hàng giả được?”
Tần Minh buồn cười, nói: “Sao cô biết tôi có thực lực?”Mộc Tiêu Kiều nói: “Tấm thẻ đen kia là thẻ kỵ sĩ của ngân hàng thế giới, trên đời này số người có được tấm thẻ kia chưa đến ba người.
Tần Minh, rốt cuộc anh có bí mật gì?”
Tần Minh nói: “Tôi đã từng cứu một đại gia có rất nhiều tiền, ông ta muốn bảo đáp tôi nên đã hỏi tôi muốn cái gì.
Tôi nói tôi muốn tiền tiêu không hết, ông ta lập tức đưa tấm thẻ này cho tôi.”
Mộc Tiêu Kiều bĩu môi, nói: “Không muốn nói thì thôi, sao phải lấy cớ gạt tôi.
Xác suất xảy ra chuyện này còn thấp hơn cả trúng xổ số.
Tần Minh im lặng, không có ai tin lời anh nói sao?
Tần Minh nói: “Vậy cô cũng không nói vì sao cô phải mua đá Dzi này.
Vừa ra khỏi nhà đã đeo thứ này trên cổ, cô không sợ có người cướp mất sao?”
Mộc Tiêu Kiều nói: “Tôi đã nói đây là bí mật, nếu tôi nói ra sẽ không thiêng nữa.
Còn nữa, chẳng phải anh đang bên cạnh tôi sao? Tôi không sợ cướp, tôi pháthiện mỗi lần đi cùng với anh, tôi đều cảm thấy chuyện phiền toái gì cũng sẽ tan thành mây khói, cảm thấy rất an toàn.”
Nói câu này xong, Tần Minh cảm thấy được nịnh nọt như vậy thật thoải mái.
Hai người trở lại biệt thự cỡ lớn của nhà họ Mộc, giờ cũng đã đến lúc ăn cơm.
Mộc Hạo muốn lấy được thuốc đặc trị bệnh của Mộc Hải Nhiễm từ viện nghiên cứu công nghệ sinh dược Splawn nước M, đang cố gắng tìm quan hệ.
Ngay khi Mộc Hải Nhiễm thất thủ, hiện giờ có rất nhiều mối quan hệ của nhà họ Mộc tại thành phố Quảng đã biến mất như quan hệ ở những nơi khác.
Có thể nói ông cụ có địa vị rất quan trọng trong nhà họ Mộc.
Tần Minh cũng từng được nghe Trương Toàn Chân nói về chuyện này, biết lúc Mộc Hải Nhiễm còn trẻ là một nhân vật có máu mặt, nhưng Mộc Hạo lại chênh lệch rất xa, chỉ gìn giữ được những cái đã có, chứ phát triển thì rất khó khăn.Chị Phương giúp việc đã chuẩn bị bát đũa và đồ ăn, cười nói: “Cậu chủ, cô chủ trở về thật đúng lúc, đồ ăn mới được nấu xong, ăn đi cho nóng.”
Hứa Thục Lan nói như một bà cụ non: “Chậc, A Phương, tôi phải nói bao nhiêu lần thì cô mới hiểu? Đã nói cậu ta không phải cậu chủ gì rồi, chỉ là một tên con rể mới được cưới về thôi.
Gần đây có nhiều việc phiền lòng nhưng cậu ta không giúp được gì.
Còn muốn ngồi xuống ăn cơm à?"
Tần Minh đang định ngồi xuống, nghe Hứa Thục Lan nói như vậy thì cũng không thèm cãi lại, quay người định đến Shaxian Snacks ăn chút gì đó.
Nhưng Mộc Tư Thuần đang xem TV lập tức nhảy dựng lên, giữ chặt Tần Minh, nói: “Anh rể đi đâu vậy? Tối nay có tâm hùm Úc và cá hồi, còn có thịt bò Wagyu Nhật Bản và canh gà Ác hầm nhân sâm Hàn Quốc, có nhiều thức ăn ngon lắm.
Mẹ, sao mẹ lại đối xử với anh rể như vậy? Anh rể cũng là người nhà họ Mộc chúng ta mà.”Hứa Thục Lan buồn bực, nói: “Haiz, con bé chết tiệt kia, xảy ra chuyện gì rồi?”
Lúc trước Mộc Tư Thuần cũng giống như bà ta, thái độ với Tần Minh rất ác liệt, nhất trí chĩa họng súng vào Tần Minh.
Sao tự dưng hôm nay lại bảo vệ Tần Minh thế? Chuyện này khiến Hứa Thục Lan bất ngờ.
Mộc Tư Thuần nói: “Mẹ, con có nói gì sai không? Anh rể cũng là một phần của nhà mình đấy.
Hứa Thục Lan nói: “Mẹ mới là bà chủ của ngôi nhà này, mẹ không cho cậu ta ăn là sẽ không cho, cậu ta là cái thá gì? Nếu không phải ba con cứ khăng khăng, cậu ta có thể đi vào cổng nhà họ Mộc sao? Hạnh phúc cả đời của con gái mẹ cũng đầu bị hủy hoại như vậy? Hay là Tần Minh cho con uống bùa mê thuốc lú gì rồi? Sao con lại đứng về phía cậu ta như vậy? Muốn ăn cũng được, đứng sang một bên đi, chờ chúng tôi ăn xong rồi mới được ăn”
Mộc Tư Thuần tức giận đến nỗi hai má phồng lên, không hài lòng mà khoanhtay lại, nói: “Mẹ quá đáng vừa thôi.”
Hứa Thục Lan lớn tiếng nói: "Quá đáng á? Cậu ta khiến cho mẹ nhục nhã, mẹ làm như vậy mà quá đáng sao? Con gái của mẹ xuất sắc như vậy, giờ lại phải lấy một người đàn ông như cậu ta, mẹ cũng không biết nên để mặt mũi ở đâu? Mỗi khi mẹ đi ra ngoài, gặp ai cũng đều bị hỏi 'ây da, nghe nói con gái của bà lại lấy một tên giẻ rách nghèo kiết xác, sao lại thế? Con nói thử xem, mẹ nên giải thích thế nào?”
Tần Minh cũng không vui vẻ gì, bà không cho tôi ăn cũng không sao, nhưng cái gì là chờ bà ăn xong rồi mới được ăn? Cứ phải làm nhục người khác như vậy sao?
Anh lạnh lùng nói: “Không ăn là không ăn, sơn hào hải vị là đồ ăn, rau xanh cơm trắng cũng là đồ ăn, tôi không thèm."
Nói xong, anh quay người định đi khỏi đây.
“ối, anh rể!” Mộc Tư Thuần có vẻ rất sốtruột, bực tức giậm chân.
Mộc Tiêu Kiều kéo Tần Minh lại, nói: “Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.
Ngồi xuống ăn đi, chị Phương nấu ăn ngon lắm.
Mộc Tư Thuần vui sướng vỗ tay, nói: “Đúng là chị thương anh rể nhất.” “Ồ ?” Hứa Thục Lan lại cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay cả hai chị em đều đứng về phía Tần Minh thế?
Cậu con rể vô dụng này bỏ bùa mê thuốc lú gì cho hai cô con gái của bà ta vậy?
Mộc Tiêu Kiều cau mày: “Mẹ, nếu mẹ còn như vậy nữa là con nói cho ba biết mẹ ngược đãi con rể đấy.” “Mẹ?” Hứa Thục Lan xoắn xuýt, đau khổ đỡ trán, rồi lắc đầu: “Gái lớn không giữ được, con gái lớn chẳng có tác dụng gì.
Mới mấy ngày thôi? Có đàn ông rồi, không cần mẹ nữa.
Trời ạ, xem ra bạn gái của Chiêu Dương là Lý Mộng nói chẳng sai chút nào.”Tần Minh nheo mắt lại, sao anh cứ cảm thấy Lý Mộng đang đứng sau mấy chuyện này nhỉ?
Nhưng Tần Minh cũng lười giải thích, mẹ vợ cái gì, dù sao không lâu sau sẽ không phải mẹ vợ nữa.
Trong bữa cơm này, Hứa Thục Lan cắm đầu ăn, thỉnh thoảng cho Tần Minh một “ánh mắt chết chóc”, nhưng Tần Minh coi như không nhìn thấy.
Ngược lại, thỉnh thoảng Mộc Tư Thuần lại gắp thức ăn cho Tần Minh, cơ thể hai người ngày càng gần sát nhau và mỉm cười, ai không biết còn tưởng rằng quan hệ của hai người rất tốt nữa.
Mộc Tiêu Kiều ăn cơm tương đối đoạn trang, cô ta nhìn sang bên cạnh, ôi thật bất ngờ, sao quan hệ giữa Tần Minh và em gái cũng tốt như vậy?
Mộc Tư Thuần cứ mở miệng ra là gọi anh rể, anh rể như đúng rồi, cũng ngọt sớt.
Trước kia chỉ khi nào xin tiền ba mẹ thì mới thấy con bé gọi ngọt ngào như vậy thôi.Hơn nữa Mộc Tư Thuần còn dùng đũa của mình gắp thức ăn cho Tần Minh, đây có khác nào hôn gián tiếp không?
Mộc Tiêu Kiều không nhịn được nữa, nói: “Em gái, ăn cơm đi, anh rể em sẽ tự gắp thức ăn.”
Mộc Tư Thuần nâng cằm lên, nói: “A! Anh rể nhìn kìa, chị em ghen.
Sợ em cướp mất anh rồi.”
Mộc Tiêu Kiều nghe nói thế, không cần thận bị sặc cơm, xấu hổ nói: “Khụ...!Mộc Tư Thuần, em thành thật một chút cho chị.”
Tần Minh có hơi buồn bực, hai chị em này biết được một chút điểm tốt của anh mà thái độ với anh đã thay đổi quá nhiều rồi nhỉ?
Đêm yên tĩnh, sau khi Tần Minh làm bài tập xong, ngồi trong phòng sách suy nghĩ phải làm sao lấy được thuốc đặc trị từ viện nghiên cứu công nghệ sinh dược Splawn mà không để ai biết được, còn không bị đám Thường Hoan phát hiện.Từ lúc tranh giành âm thầm ở tòa nhà Thế Kỷ, sau khi Thường Hoan thất bại, còn bị Tần Minh lợi dụng một thuộc hạ tóc vàng xinh đẹp của hắn ta mà đánh ngược lại, cánh chim tại nước Mỹ và thế lực của Thường Hoan đã bị giảm xuống trên phạm vi lớn.
Nhưng cà cuống chết đến đít còn cay, vợ của Thường Hồng Hi vẫn đang chờ cơ hội phản công, tình nhân của vợ ông ấy cũng sẽ không mặc kệ con trai mình bị ức hiếp đâu.
Hiện giờ thành phố Quảng đang rất yên bình, nhưng theo báo cáo âm thầm điều tra của Tổng Dĩnh và Tất Nguyên thì đang có không ít lính đánh thuế quốc tế đang âm thầm trà trộn vào nơi này.
Bây giờ Tần Minh cũng không dám đi biệt thự Vân Sơn, có lẽ nơi đó cũng bị người ta phát hiện rồi.
Nhưng nếu dùng thuốc bình thường thì lại không khống chế được bệnh của Mộc Hải Nhiễm, nhất định phải dùng thuốc đặc trị.
Tần Minh phải lấy được thuốc đặc trị mà thần không biết quỷ.