Thiếu Gia Ngông Cuồng


“Cậu chủ, tìm được Nhiếp Hải Đường rồi.
Lúc Tân Minh nghe được cú điện thoại này, chân tay cứng đờ, tìm suốt một tuần, cuối cùng cũng tìm được.

Anh phàn nàn: “Chậm quá.” “Xin lỗi, cậu chủ.” Tống Dĩnh đành phải nói xin lỗi.
Tần Minh an ủi: “Không phải tôi trách cô, cô chuẩn bị một chút đi.”
Đầu dây bên kia, Tổng Dĩnh tiếp tục nói: “Vâng, tôi sẽ chuẩn bị máy bay tư nhân bay thẳng đến nước Đức cho cậu chủ Lần này sẽ không có ai biết được tung tích của cậu chủ nữa."
Tần Minh cúp điện thoại, anh phát hiện tay mình đang cầm đồ lót màu tím nữ tính của Mộc Tiêu Kiều, ngượng ngùng nhẹ nhàng đặt xuống.
Mộc Tiêu Kiều nhận thấy người đàn đè lên mình không còn hành động gì nữa, cảm giác kích thích và sảng khoái cũng dần biến mất.

Cô ta mở mắt ra, cầm lấycái chăn che thân thể mình lại, chỉ lộ ra một đôi vai trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.
Cô ta nhận thấy sự biển đổi trong cảm xúc của Tần Minh, mới vừa nãy còn như một con thủ mạnh mẽ, liều lĩnh muốn có được cô ta, cô ta cũng không thể phản kháng được, để mặc cho anh bắt nạt.
Thế nhưng vừa nghe một cuộc điện thoại xong, Tần Minh như biến thành một người khác.
Tần Minh không còn dục vọng nóng nảy kia nữa, không còn sự mạnh mẽ muốn chiếm hữu lấy cô ta nữa, thay vào đó là sự tỉnh táo.
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều, nói: “Xin lỗi, tôi phải đi.”
Mộc Tiêu Kiều biến đổi sắc mặt, chỉ những người đang cảm thấy áy náy thì mới nói xin lỗi.

Tần Minh nói câu này, tức là đã chứng minh anh không coi cô ta là vợ, mà là một vị khách qua đường.
Cô ta nhìn Tần Minh mặc quần áo rời đi,phẫn nộ nói: “Tôi không cần anh xin lỗi.


Trừ bước cuối cùng ra, anh đã làm hết mọi thứ rồi.

Anh làm chuyện như vậy với tôi rồi phủi áo bỏ đi sao? Tôi vẫn luôn cố gắng học làm một người vợ, vậy mà anh lại đối xử như thế với tôi hả?”
Tần Minh im lặng, anh đứng tại cửa, nói: “Tôi không muốn lừa dối cô, tôi cũng không thích cô, vừa nãy là do tôi quá nông nổi.

Sau khi trở về chúng ta sẽ ly hôn, cô hãy quên tôi đi.”
Mộc Tiêu Kiều căng thẳng, cô ta có linh cảm, lần này Tần Minh đi rồi sẽ không trở về nữa.
Lúc này, Mộc Tiêu Kiều đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Vừa nãy Tần Minh muốn tấn công phòng tuyến cuối cùng của cô ta, cô ta cũng từng có ý nghĩ ngăn cản Tần Minh.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không ngăn cản, bởi vì trong lúc đó, cô ta đã cho phép Tần Minh bước vào lòng cô ta rồi.

Trong lòng cô ta đã có người đàn ông này, có lẽ không phải yêu, nhưng Mộc Tiêu Kiều vững tin kể từ giây phút đó trởđi, cô ta đã thật sự coi Tần Minh là người đàn ông của đời mình, nên mới để anh làm bước cuối cùng.
Thế nhưng người đàn ông này vừa bước vào lòng cô ta thì lại muốn đi rồi.
Cô ta không cần hỏi thì cũng biết là vì ai.

Là vì những người phụ nữ khác, vì Nhiếp Hải Đường đang chữa bệnh ở nước ngoài kia.
Cô ta có thể hiểu được Tần Minh chưa buông bỏ được bạn gái cũ.


Mặc dù cô ta thưởng thức sự trọng tình trọng nghĩa của Tần Minh, nhưng cô ta cảm thấy con người nên nhìn về phía trước, nhất là giờ anh đã là con rể của nhà họ Mộc, nên buông quá khứ đi, quý trọng bây giờ mới đúng.

ít nhất là không được lặn giường đến một nửa rồi lại bỏ mặc cô ta, đây là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn đối với Mộc Tiêu Kiều.
Bà đây đã bị anh cởi sạch quần áo, toàn thân đã bị anh hôn mấy lần rồi, giờ tự dưng anh lại chạy đi tìm những ngườiphụ nữ khác, thử hỏi có cô gái nào chịu nổi chuyện này?
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, chưa kịp mặc quần áo đã đứng dậy ôm lấy Tần Minh từ phía sau, giọng nói mang theo sự nức nở: “Tần Minh, anh đừng đi.

Em đã làm đến bước này vì anh rồi, chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu sao? Em thích anh, anh có biết không? Nếu em mà không thích anh thì sao em có thể để cho anh tùy tiện làm bậy, thậm chí chiếm hữu em như vậy được? Anh đã cướp trái tim em rồi, chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm sao?”
Tần Minh rất xúc động, anh sắp không khống chế được nửa người dưới của mình nữa.
Tư thế ôm từ phía sau của Mộc Tiêu Kiều là tư thế mà Tần Minh thích nhất, ngực của Mộc Tiêu Kiều đang đè sau lưng của anh.

Cô ta dịu dàng ôm lấy anh, đây là lần đầu tiên núi bằng này để lộ ra sự yếu đuối và tình cảm của mình trước mặt người khác.
Tần Minh gỡ tay của cô ta ra, nói: “Côchờ tôi quay về, tôi sẽ cho cô một câu trả lời.”
Nói xong, Tần Minh đẩy cửa đi ra ngoài, để lại Mộc Tiêu Kiều ở trong phòng một mình.

Cô ta kinh ngạc nhìn bóng lưng của Tần Minh, một sự nhục nhã tràn lan trong lòng.

Lúc trước cô ta xa cách anh, bây giờ muốn giữ lại cũng không giữ được.
Mộc Tiêu Kiều tức giận kéo chiếc tù và đá Dzi chín mắt đeo trên cổ xuống, định ném ra ngoài cửa sổ, nói: “Dối trá, toàn là dối trá.”
Nhưng lúc định ném đi, cô ta lại dừng lại, nhìn thứ đồ giá cao trên trời trong tay, Mộc Tiêu Kiều lại không nỡ ném đi, cuối cùng đau lòng ngồi một mình trong phòng.

Tần Minh có chút áy náy đối với Mộc Tiêu Kiều, nhưng anh không muốn lừa gạt cô ta, không muốn lừa tình.

Cũng may là anh không làm đến bước sau cùng, vẫn còn đường lui.
Anh đành phải đi tìm Nhiếp Hải Đườngtrước rồi sẽ trở về đền bù cho Mộc Tiêu Kiều sau.
Sao Tần Minh cử cảm thấy giờ mình có nợ đào hoa thế nhỉ?
Tần Minh đi đến ngã tư, Tổng Dĩnh đã lái xe đến đó đợi, sau đó đi thẳng đến sân bay.

Máy bay tư nhân của Tần Minh đã được chuẩn bị xong từ lâu.
Trên máy bay, Tổng Dĩnh đưa tài liệu về hoạt động tìm kiếm Nhiếp Hải Đường gần đây nhất của đám đàn em ở chi nhánh EU cho Tần Minh.
Phần lớn là ảnh từ camera và lời khai của người qua đường.
Đó đều là những bức ảnh được trích xuất từ camera về chuyện Nhiếp Hải Đường làm thuê ở tiệm cơm trong phố người Hoa, ăn hamburger ven đường, còn có ảnh cô bị cướp điện thoại.

Tần Minh nhìn cuộc sống của Nhiếp Hải Đường trong thời gian này, nó trôi qua một cách tầm thường như thế sao?Dù sao nhà cô ấy cũng giàu, có rất nhiều tiền, làm gì đến mức phải làm thuê cho người ta?
Tần Minh nhớ cô từng nói phải đề phòng mẹ của cô, mẹ của cô lừa có gì đó, sợ là trong này còn có điều bí ẩn khác.
Tần Minh nghĩ thầm: “Nhìn trên ảnh thì đều rất bình thường, không giống người mắc bệnh ung thư.

Rốt cuộc Hải Đường sang Đức để làm gì? Tại sao một cô chiêu nhà giàu như cô ấy lại rơi vào cảnh phải đi làm thuê thế này?”
Tổng Dĩnh ngồi đối diện với Tần Minh, đi tất màu đen, bắt chéo hai chân, lưng thẳng tắp.

Thấy dáng vẻ âu sầu của Tần Minh, cô ta nói: “Cậu chủ cứ yên tâm.

Người ở chi nhánh EU nói, hiện giờ cô Nhiếp rất an toàn, đang ở trong một lâu đài.”

Tần Minh nghi ngờ hỏi: “Bên trong lâu đài? Ở trong đó làm gì? Lâu đài của ai?”
Tống Dĩnh nói: “Đang ở cùng nhà họ Trần lâu đời ở Thượng Hải, nổi tiếng khắpHoa Hạ.

Đồng thời để tìm vợ cho con bọn họ, trong lâu đài đã cử hành một buổi tiệc xem mắt.”
Tần Minh kinh ngạc nói: “Muốn xem mắt? Các người có nhầm gì không?”
Tổng Dĩnh nói rất tự tin: “Không sai được, đúng là chỗ kia đang cử hành lễ ra mắt kéo dài một tháng rưỡi, hiện giờ có rất nhiều nhà giàu thích tổ chức tiệc xem mắt này.

Bọn họ cần tìm một người phụ nữ có thành tích cao, trẻ tuổi, dáng người và nhan sắc đều tốt trong phạm vi toàn cầu.

Nếu thỏa thuận xong thì sẽ nhận bọn họ làm vợ, tình nhân, thỏa thuận không thành thì cũng có thể chơi tình một đêm, sau đó đền bù ít tiền là xong, giống như Hoàng đế thời cổ tuyển phi tần vậy.”
Tần Minh nghe, cảm thấy được mở mang đầu óc, năm nay còn có cả tiết mục Hoàng đế tuyển phi tần một cách chân thực.

Quá khứ nghèo khó đã hạn chế sức tưởng tượng của anh.
Trước kia anh chỉ xem tin tức, chẳng hạn như Giáng Sinh ở Haiti, phim về duthuyền, hưởng thụ các người đẹp vờn quanh, trút bỏ dục vọng đã làm anh cảm thấy rất mờ ảo.
Nhưng tiêu chuẩn khá thấp, chỉ cần xinh đẹp là có thể tham dự.
Tiệc xem mắt của dân nhà giàu thì càng khoa trương hơn, phải có học thức, trẻ tuổi, có gia cảnh, còn chưa chắc đã có thể thành vợ của nhà giàu.

Thế nhưng vẫn có rất nhiều người đồng ý vót nhọn đầu để tham gia, thực sự quá kinh người.
Tần Minh không hiểu những người giàu có kia nghĩ gì, dù sao anh mới chỉ trở thành nhà giàu nhất thế giới chưa đầy một tháng, nên vẫn còn tương đối khiêm tốn, gan cũng khá là nhỏ.
Tần Minh nghĩ thầm: “Sao Hải Đường lại đến chỗ kia?"
Reng reng reng, lúc này, chuông điện thoại của Tần Minh bỗng nhiên vang lên, không nhìn thấy số điện thoại, thuộc loại che giấu tự động.img.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận