Nhiếp Hải Đường trở lại lâu đài kiểu Âu lần nữa, trong căn phòng xa hoa toàn quần áo mới, cơm trưa thịnh soạn, còn có người hầu nữ ở bên chăm sóc.
Đây đều là những thứ mà kẻ có tiền nên có, đãi ngộ như công chúa hoàng gia vậy.
Chương Dao thấy Nhiếp Hải Đường tắm rửa sạch sẽ đi ra, đứng dậy nói: "Hải Đường, lần sau con đừng trốn đi một mình nữa, bên ngoài nguy hiểm lắm.
Nhất là một cô gái độc thân như con lại càng nguy hiểm.
Không có tiền thì như thế đấy, chịu nghèo chịu khổ, không ai quen biết con, đi ra ngoài còn không có ai bảo vệ, gặp phải nguy hiểm thì xong rồi.
Nếu như hôm nay cậu ba Tần không tình cờ đến chỗ kia thu mua nhà máy, còn bất ngờ phát hiện ra con thì e là con còn phải chịu khổ hơn rồi.
Cậu ba Tận tốt thật đấy, không hề so đo chuyện con bỏ trốn, người ta tuấn tú lịch sự, đối xử với con tốt như vậy, sao con không thử cân nhắc xem? Con vẫn còn lưu luyến tên Tần Minh kia à? Ha ha, vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho cậu ta rồi, cậu ta nói con phản bội cậu ta, mắng con là con khốn, không khác gì đồ điên"
Nhiếp Hải Đường nghe mẹ nói luôn mồm bên cạnh, nhưng toàn vào tai này ra tai kia, cô rất thất vọng về mẹ cô, trước kia rõ ràng bà chiều cô như vậy, coi cô như công chúa, sao lớn lên lại đối xử với cô như vậy?
Vì là con gái nên cô chỉ là công cụ để gia đình giành lợi ích thôi sao?
Nhiếp Hải Đường nói: "Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng nói nữa."
Chương Dao nói: "Lát nữa cậu ba đến, con phải cảm ơn người ta cứu con cho tốt vào, không được quên ơn đâu."
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, Trần Thọ đã tới.
Anh ta nhìn thấy Nhiếp Hải Đường tươi tắn lên hẳn, khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm, có thể nói là xinh đẹp trời sinh.
Tần Thọ nghĩ thầm mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu cơn gió đông là anh ta sẽ có được người phụ nữ này.
Tần Thọ nói: "Cô Nhiếp có đói không? Không ngại đi ăn với tôi chứ? Vì cứu cô mà tôi còn chưa ăn trưa đâu."
Nhiếp Hải Đường không hề ngồi dịch sang "Tôi không đói, cậu ba tự đi ăn đi."
Tần Thọ hơi tức giận, đáng lẽ với tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân tiêu chuẩn như vậy, Nhiếp Hải Đường phải cảm ơn anh ta, có thiện cảm với anh ta chứ?
Khi một người phụ nữ ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng, người đầu tiên cứu cô ấy rất dễ trở thành chỗ dựa tinh thần của cô ấy.
Dù sao lúc này cô cũng đang sợ mất mật, bàn g hoàng bất lực, sự xuất hiện của Trần Thọ không khác gì chúa cứu thế.
Sao giờ cô vẫn chẳng thèm để ý anh ta vậy?
Tần Thọ nói: "Cô Nhiếp, thật ra tôi rất thích cô, có lẽ lúc trước tôi nói năng lỗ mãng quá, cô không chấp nhận được.
Nhưng cô muốn gì tôi cũng có thể cho cô, cô không thử cân nhắc sao?"
Nhiếp Hải Đường nói: "Không"
Chương Dao nghe vậy thì không còn gì để nói, sao đứa con gái này cứng đầu vậy?
Tần Thọ tức giận để đũa xuống, nói: "Tôi nhớ ra tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Tần Thọ vừa đi, Chương Dao liền đau đầu la to: "Gái cưng của mẹ, con muốn làm gì vậy? Một cơ hội đứng trên người khác đang bày ở trước mặt, con lại liên tục để vuột mất? Chẳng lẽ con còn vấn vương thằng nghèo kiết xác Tần Minh đấy ư? Rốt cuộc cậu ta bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con vậy? Con gặp nguy hiểm, cậu ta không tới, không bảo vệ được con, con còn cần loại đàn ông vô dụng như vậy làm gì?" "Ha ha." Nhiếp Hải Đường cười khẩy, lập tức nở nụ cười như thiếu nữ, ngước ra ngoài cửa sổ, nói: "Từ lâu con đã biết Tần Minh là tốt nhất rồi."
Chương Dao giận đến nỗi choáng váng, mệt mỏi dựa vào ghế, bà ta tổn bao công sức như thế chẳng phải là để con gái từ bỏ thắng nghèo Tần Minh đó sao?
Kết quả không có chút tác dụng nào, nhìn biểu cảm xao xuyến của Nhiếp Hải Đường là biết cô yêu sâu đậm cỡ nào.
Chương Dao đau khổ nói: "Ài, con muốn mẹ tức chết à? Rốt cuộc thằng nhóc Tần Minh có gì tốt đẹp chứ? Người ta hay nói nhà giàu nuôi con gái, con được sống trong nhung lụa, một tháng tiêu mấy trăm nghìn tệ, trong giới thượng lưu thành phố Quảng, danh tiếng của con cũng rất tốt, dịu dàng hiền lương thục đức, thành tích học tập tốt.
Chỉ cần con gật đầu thì vị trí con dâu nhà giàu trăm tỷ sẽ thuộc về con, nhưng con không chọn ai mà lại đi chọn thằng nông dân Tần Minh"
Nhiếp Hải Đường khẽ nói: "Có tiền thì sao? Con thích người nghèo đấy.
Ở bên Tần Minh, con không sợ gì cả."
Lúc này trong lâu đài với bức tường cao sừng sững được vẽ đầy những bức tranh.
Ở trên một hành lang, Tần Minh nhìn xuống vườn hoa phía dưới, một đám con gái đang vây quanh một người đàn ông chín chắn, vừa nói vừa cười.
Mấy người hầu đi qua hành lang này đều gật đầu chào hỏi khi nhìn thấy Tần Minh.
Lúc này, Tần Thọ đi tới, nói: "Anh là người vừa rồi..."
Tần Minh vội vươn tay, nói: "Tôi là Dương Tuấn Phát nhà họ Dương ở Cáp Nhĩ Tân, chào cậu Tần."
Tần Thọ nhướng mày, Cáp Nhĩ Tân? Nhà họ Dương? Chưa nghe thấy bao giờ, loại gia đình không có chút danh tiếng nào sao lại có thiệp mời vậy?
Nhưng không quan trọng, Tần Thọ vừa đi vừa trò chuyện: "Nhìn anh Dương quen quá, chắc trước kia chúng ta từng gặp nhau nhưng tạm thời tôi chưa nhớ ra.
À, anh Dương làm nghề gì vậy?"
Tần Minh nói: "Tôi làm vật liệu thép, nhưng mà mấy năm nay làm ăn không tốt lắm."
Tần Thọ rất tán thành, nói: "Đúng vậy, tình hình thị trường không được tốt, nhưng bên nhà họ Tần tôi vẫn có rất nhiều thị trường cần đến, đặc biệt là chúng tôi có rất nhiều dự án xây dựng ở châu Phi."
Tần Minh tiếp lời: "Vậy có cơ hội, chúng ta nhất định phải hợp tác nhé."
Tần Thọ lại tò mò hỏi: "Sao không thấy em gái anh đâu? Cô ấy vừa ý hai người anh của tôi à? Ai da, anh Dương, nhìn nhà tôi tổ chức buổi xem mắt hoành tráng vậy thôi, chứ thật ra người làm con cái như chúng tôi cũng bài xích và kháng cự lắm, chúng tôi đề cao tự do yêu đương hơn.
Mỗi tội không lay chuyển được bậc cha chủ, đành làm để đối phó.
Nhưng nếu như gặp được tình yêu đích thực thì cũng coi như có duyên."
Tần Minh khinh thường trong lòng, tên này đúng là dối trá, vừa nói đến làm ăn hợp tác là hỏi Tống Dĩnh ở đâu.
Còn nói bài xích buổi xem mắt, nhưng lại nói có duyên, chẳng khác nào làm gái còn muốn lập đền thờ.
Tần Minh nói: "À, con bé đang ở phòng sách, con bé ở đó chờ tôi thu xếp cho nó.
Thật ra con bé cũng chỉ đến tìm người vừa mắt thôi, con bé cũng đến tuổi rồi, trong nhà giục, người làm anh như tôi không thể không đứng ra lo liệu được."
Nghĩ tới sắc đẹp của Tổng Dĩnh, Tần Thọ lập tức ngứa ngáy, nói: "Đúng vậy, đúng vậy.
Anh Dương, hay là chúng ta đi tìm em gái anh nói chuyện đi?"
Tần Minh sờ râu giả trên mặt, nói: "Ai da, cậu Tần nói gì thế, cậu và em gái tôi xem mắt, tôi còn chen vào làm gì.
Cậu đi đi, tôi không đi nữa."
Trong lòng Tần Thọ vui mừng, nghĩ thầm anh Dương này tinh tế quá.
Tần Thọ vừa đi, Tần Minh liền gỡ râu trên mặt xuống, vội đi gặp Nhiếp Hải Đường
Chuyện còn lại không cần anh làm, chỉ cần chờ Tống Dĩnh bắt cóc Tần Thọ, tiện thể động tay động chân với cơ thể anh ta, sau đó cài thuốc nổ cho nổ tòa lâu đài này, lúc đó anh đã đưa Nhiếp Hải Đường đi rồi.
Đây là kế hoạch của Tần Minh, vừa khiến Tần Thọ không nghi ngờ Tần Minh và Nhiếp Hải Đường, không biết kẻ phá đám thật sự là ai, còn khiến Tần Thọ phải trả cái giá thê thảm.
Nhưng mới đi vài bước Tần Minh đã gặp một người đàn ông trẻ đứng giữa đám vệ sĩ, nét mặt anh ta uy nghiêm, ánh mắt sắc bén, anh ta vừa đi vừa phàn nàn: "Suốt ngày tổ chức tiệc xem mắt, coi Tần Trọng Bách tôi là ngựa giống đấy à? Tôi đang bàn chuyện làm ăn mà cứ bắt tôi tới, thật quá đáng"
Tần Minh đứng sang một bên, nghiêng người giả vờ ngắm phong cảnh để tránh bị chú ý.
Nhưng khi Tần Trọng Bách đi ngang qua Tần Minh, anh ta đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Minh, buồn cười hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Tần Minh đờ ra, đang nói chuyện với anh đấy à?
Tần Trọng Bách đi tới, vỗ bả vai Tần Minh, nói: "Tôi đang nói với cậu đấy? Em họ à, cậu núp núp cái gì? Dù cậu hóa thành tro tôi cũng nhận ra cậu, tới nhà tôi hóng chuyện à?
Không sợ vợ chưa cưới của cậu giận à?"
Tần Minh rầu rĩ, nhận nhầm à.
Anh phải làm sao đây? Thừa nhận hay trốn đi?.