Mộc Chiêu Dương thấy ba và em gái mình đều muốn đi theo Tần Minh thì tức đến đỏ cả mặt: "Hai người bị cậu ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi.
Cậu ta là kẻ giết người cướp của, sao hai người thà tin một tên giẻ rách nghèo hèn không học vấn không nghề nghiệp mà không chịu tin con vậy?"
Tần Minh thầm lắc đầu.
Mộc Chiêu Dương này không biết tình hình thực tế.
Ban đầu Trương Toàn Chân và Mộc Hải Nhiễm là sư huynh đệ đồng môn, cũng nhìn Mộc Hạo từ nhỏ tới lớn.
Trong bao nhiêu năm phong ba bão táp của nhà họ Mộc, chỉ sợ ông ta là một nhân vật tuyệt đối quan trọng.
Cho nên ba con Mộc Hạo và Mộc Hải Nhiễm có lẽ mê tín nhưng cũng tuyệt đối tin tưởng Trương Toàn Chân.
Mà bọn họ thật sự thành công.
Tần Minh quả thật có năng lực giúp đỡ bọn họ.
Chỉ là anh luôn khiêm tốn, không để lộ thực lực thật sự của mình mà thôi.
Mộc Hạo dựa vào người Tần Minh nói: "Trương chân nhân đã nói, nhà họ Mộc chúng ta nhất định phải trải qua một kiếp này."
Mộc Chiêu Dương vừa nghe vậy thì vừa tức giận lại càng thêm thất vọng, bức xúc nói: "Được, ba muốn đi thì đi đi.
Ba đã lớn tuổi, ba có thể trưởng thành một chút không? Con chắc chắn sẽ tạo dựng được một sự nghiệp lớn, còn làm tốt hơn ba, để ba biết, nhà họ Mộc chúng ta phát tài là dựa vào sự cố gắng và trả giá của mỗi người trong nhà, chứ không phải dựa vào thần thánh, ma quỷ nào cả."
Mộc Tư Thuần lái một chiếc Porsche chở Tần Minh và Mộc Hạo rời khỏi nhà họ Mộc.
Chiếc xe chạy đến một khu biệt thự cao cấp gần trường đại học còn là một trong những khu bất động sản mà Tần Minh đã mua trước đó, ngoài tiểu khu Lục Đảo.
Bên trong là những biệt thự đã được quy hoạch, còn kèm theo bể bơi và tennis trận và bãi cỏ vườn hoa.
Ở thành phố Quảng, một biệt thự như vậy không dưới chục triệu, không rẻ hơn căn biệt thự ở khu Đỉnh Vân Sơn.
Mộc Tư Thuần vui sướng xuống xe, nói: "May là ông nội tặng căn nhà này cho anh rể trước, nếu không tôi nay chúng ta phải ngủ ở khách sạn mất."
Tần Minh đỡ Mộc Hạo vào trong nhà.
Trông ông ta già hẳn đi.
Con ruột dẫn theo họ hàng và các cổ đông ép ông ta phải từ chức để mình lên làm chủ, quả thật khiến người ta đau lòng.
Trái lại Mộc Tư Thuần dường như không sao cả, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, còn gọi điện thoại cho Mộc Tiêu Kiều kể lại chuyện xảy ra trong nhà họ Mộc.
Tần Minh cũng thấy phiền vì chuyện nhà này.
Anh ngồi bên cạnh Mộc Hạo: "Ông chủ Mộc, ông còn nhớ thỏa thuận mà chúng ta đã ký không? Chỉ cần giải quyết xong rắc rối của nhà họ Mộc các ông, tôi có thể ra đi."
Mộc Hạo mở mắt nhìn Tần Minh và trầm ngâm một lát mới nghi ngờ nói: "Cậu có cách à?"
Tần Minh sửng sốt, sau đó cười nói: "Ông chủ Mộc không hoàn toàn mê tín, chỉ là quá tin tưởng Trương Toàn Chân."
Mộc Hạo nói: "Trương chân nhân là cao nhân thật sự trên đời này.
Chân Tiên tính toán tài tình.
Ông ấy giúp nhà họ Mộc chúng tôi phá vỡ cục diện, từ trước đến nay đều chưa hề tính sai.
Trương chân nhân tính ra cậu có thể cứu nhà họ Mộc chúng tôi thì chắc chắn có thể làm được.
Chỉ là tôi không biết cậu có năng lực này.
Tôi đã điều tra qua lai lịch của cậu quá bình thường, làm sao có thể giúp được chứ? Tần Minh, cậu không cần dỗ cho tôi vui đâu."
Tần Minh cười ngượng nói: "Ông quên rồi sao? Chẳng phải đãi ngộ chữa bệnh của ông cụ là do tôi tăng lên giúp à? Trước kia tôi có quen biết với một ông chủ rất giàu có, quan hệ rộng rãi, có thể kiếm được thuốc trị bệnh cho ông cụ Mộc, muốn bao nhiêu cũng có.
Cho nên ông thật ra không cần quá lo lắng về bệnh của ông cụ Mộc đầu.
Tôi chỉ lo Mộc Chiêu Dương con trai ông sẽ thua cả nhà họ Mộc vào đó."
Mộc Hạo kích động.
Ông ta tuyệt đối không ngờ Tần Minh giẻ rách nghèo hèn vẫn không được mình coi trọng lại thật sự có cách.
Ông ta không khỏi xúc động than, Trương chân nhân coi bói chuẩn thật.
Mộc Hạo cũng tin theo: "Nhà chú hai và chú ba của tôi rất cáo già, cuối cùng đã muốn ra tay rồi.
Mười năm trước, tôi đuổi bọn họ ra khỏi tập đoàn Mộc thị, không ngờ bây giờ bọn họ lợi dụng con trai tôi để trở lại.
Tần Minh, cậu có cách gì không?"
Tần Minh nói: "Tôi có thể sai người lấy thuốc cứu ông cụ.
Tôi cũng có thể nghĩ cách cứu nhà họ Mộc các ông.
Nhưng sau đó thì sao? Ông tính thế nào về cuộc hôn nhân giả giữa tôi và Mộc Tiêu Kiều?"
Anh khẽ xoa đầu: "Ông chủ Mộc, nói thật với ông, trước đây tôi cũng mê tín, nghe lời Trương Toàn Chân nói cả đời tôi duyên phận vợ chồng ngắn ngủi, con cái chỉ biết gây họa, nên cần phải ở rể nhà họ Mộc để giải xui mới có thể hóa giải được bế tắc trong cuộc đời, tôi cũng nhất thời hồ đồ nên mới đồng ý"
Mộc Hạo hỏi: "Ý của cậu là...!?"
Tần Minh nói: "Tôi sẽ xử lý hai chuyện này cho ông, còn ông phải đốt bản thỏa thuận trước hôn nhân đi.
Sau đó tôi sẽ rời khỏi nhà họ Mộc và không còn liên quan gì nữa."
Mộc Hạo im lặng một lát mới giơ tay lên, cười đầy ẩn ý: "Được, cứ quyết định như vậy đi."
Tần Minh cảm giác nụ cười của ông ta hơi giảo hoạt, nhưng anh không tìm được chứng cứ nên chỉ có thể bắt tay: "Được, cứ quyết định như vậy.
"
Hai người mới bàn xong chuyện này thì nghe có người điên cuồng gõ cửa.
"Mở cửa, mở cửa ngay!"
Tần Minh chạy đi mở cửa.
Không ngờ đó là Lý Mộng dẫn theo mấy cảnh sát bước vào.
Cô ta nói: "Chính là bọn họ tự ý xông vào biệt thự của tập đoàn Mộc thị chúng tôi.
Các đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải đuổi bọn họ ra ngoài." "Chuyện gì xảy ra vậy?" Mộc Hạo hỏi: "Đây là biệt thự của ba tôi, sao tôi không thể ở chứ?"
Tần Minh nhíu mày: "Lý Mộng, lại là cô"
Lý Mộng đắc ý vênh váo nói: "Không sai, lại là tôi.
Tôi là bạn gái của Mộc Chiêu Dương, anh ấy bảo tôi tới chăm sóc cho ba anh ấy.
Mặt khác, anh không phải là người nhà họ Mộc, anh không có tư cách ở đây nên phải lập tức thu dọn đồ đạc, cút."
Mộc Tư Thuần tức giận xông lên: "Lý Mộng, mày là người nhà họ Mộc tao chắc? Tần Minh anh rể tạo mới là người nhà họ Mộc.
Ông nội tao đã tặng biệt thự này cho anh ấy, mày dựa vào đâu mà đuổi anh ấy đi?"
Lý Mộng cong môi, lấy ra giấy chứng nhận bất động sản rồi nói: "Tao dựa vào đâu à? Ông cụ có nói bao giờ? Sao tao chưa nghe nhỉ? Mộc Tư Thuần, mày đừng nói linh tinh.
Tên trên giấy chứng nhận bất động sản không phải là Tần Minh là mẹ mày, Hứa Thục Lan đấy.
Chuyện không cho phép Tần Minh vào ở là ý của bác Hứa, chủ biệt thự này."
Mộc Hạo bức xúc: "Ban đầu, tôi bảo vợ tôi mua biệt thự này tặng ông cụ vào ngày sinh nhật.
Không ngờ bà ta không điền tên của ông cụ.
Người đàn bà Hứa Thục Lan này đúng là càng lúc càng ngu xuẩn."
Lý Mộng nói với mấy người công nhân phía sau: "Các anh đưa quần áo của tôi và bác Mộc vào.
Sau này, tôi và bác ấy sẽ ở đây.
Dù sao Chiêu Dương cũng lo bác ấy không quen sống một mình, bảo tôi tới chăm sóc giúp."
Mộc Hạo hừ một tiếng khinh thường: "Chăm sóc à? Theo dõi thì đúng hơn nhỉ?"
Tần Minh trợn mắt.
Được lắm, nói tặng biệt thự cũng chỉ là nói suông.
Anh không vào ở được, trái lại để cho Lý Mộng ở.
Anh cũng không thể chạy đến viện dưỡng lão Nam Sơn làm phiền Mộc Hải Nhiễm chứ? Dường như bệnh tình của Mộc Hải Nhiễm không ổn định lắm, vẫn không nên kích thích ông cụ thì hơn.
"Ha ha ha." Lý Mộng đắc ý cười to: "Bác gái nói bác Mộc và Mộc Tư Thuần ở đây không sao, dù gì cũng là người trong nhà.
Nhưng tên ở rể không biết xấu hổ kia phải cút ngay.
Nếu anh không cút thì nhờ cảnh sát giúp anh cút 11
Mộc Tư Thuần nhìn giấy chứng nhận bất động sản, lại thêm Tần Minh sắp bị đuổi đi, cô ta kéo tay Tần Minh nói với vẻ đáng thương: "Anh rể, em không muốn anh đi đâu.
Bọn họ bắt nạt anh!"
Tần Minh vỗ vào tay cô ta nói: "Không sao, anh đi cũng được.
Ít nhất hai người có thể được yên tĩnh một chút.
Lý Mộng cười to: "Tần Minh à Tần Minh, anh xem anh đi.
Anh lăn lộn lâu như vậy còn chẳng thể bằng được tôi.
Điện thoại vẫn là chiếc Huawei nghìn tệ đã dùng hơn hai năm, thật mất mặt.
Quần áo vẫn là hàng vỉa hè chỉ khoảng một trăm, mất thể diện.
Giày thì...!chà chà.
Đây không phải là quà tôi tặng anh hôm sinh nhật sao? Chúng ta chia tay rồi mà anh còn không nỡ ném đi à? Anh phải si tình tới mức nào chứ? Càng đáng xấu hổ hơn." "Anh tưởng ở rể cho gia đình quyền quý là có thể thay đổi được số phận bi thảm của thằng giẻ rách nghèo hèn như anh sao? Anh không biết có một số việc do trời định đoạt à?" "Chỉ có tôi dùng sự chân thành làm Mộc Chiêu Dương cảm động, mới có thể trở thành bạn gái của anh ấy.
Tôi mới là bà chủ tương lai của nhà họ Mộc.
Còn anh...!chỉ xứng làm giẻ rách thôi.
Ha ha ha, tôi không cần anh, Nhiếp Hải Đường cũng không cần anh, Mộc Tiêu Kiều cũng rời anh mà đi.
Anh đã không còn chỗ dung thân trong nhà họ Mộc nữa.
Tần Minh, ba anh là người nghèo, anh cũng là người nghèo, trong gian nhà các anh đã viết rõ là người nghèo rồi, ha ha ha...
Bốp!
Một cái tát đột ngột cắt ngang tiếng cười của Lý Mộng.
Tần Minh đã tát mạnh vào mặt cô ta.
Anh hất cằm lạnh lùng nói: "Lý Mộng, cô đừng khinh người quá.
Cô nói tôi không sao, nhưng nếu nói người nhà của tôi, có tin tôi khiến cô chỉ còn hai bàn tay trắng không?"
Lý Mộng che mặt, trợn mắt há hốc mồm, một tát này thật đau.
Cô ta gào lên: "Anh, anh tát tôi à? Tần Minh, tên giẻ rách nghèo hèn như anh cũng dám tát tôi à? Trước đây anh còn không nỡ đánh tôi.
Anh có biết bây giờ tôi là ai không? Tôi là mợ chủ có tài sản lên tới hàng trăm tỷ, Hứa Thục Lan đã thừa nhận thân phận của tôi rồi.
Sớm muộn gì tôi cũng sẽ vào nhà họ Mộc.
Đồng chí cảnh sát, anh ta không chỉ tự ý xông qua nhà dân còn đánh người.
Anh hãy bắt lại, bắt anh ta cho tôi.
Tôi muốn kiện anh ta, cho anh ta phá sản mới thôi."
Tần Minh vừa ra tay, những cảnh sát kia đã lập tức khống chế anh: "Anh Tần, mời anh về phối hợp với chúng tôi làm việc.
Tần Minh giơ hai tay lên, lắc đầu với A Long đang đứng ở cửa vẫn chưa bị ai phát hiện, ra hiệu cho anh ta không được ra tay.
Anh nói: "Được rồi, tôi về với các anh.
Lúc bé, tôi vẫn vào đồn công an suốt."
Lý Mộng che bên mặt bị sưng đỏ, đắc ý cười to: "Ha ha ha, Tần Minh, tôi thắng, là tôi thắng rồi.
Anh vẫn là thằng nhóc nghèo, còn tôi sẽ nhanh chóng trở thành mợ chủ có tài sản hàng trăm tỷ, ha ha ha."