Thiếu Gia Ngông Cuồng


Trong căn hộ cao cấp ở khu vực vành đai một, thành phố Bắc Kinh.
Mộc Tiêu Kiều bước ra từ phòng tắm, mái tóc ướt đẫm, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa sa tanh, dáng người cao gầy, đường cong quyến rũ, nơi trắng ngần ở cổ áo như ẩn như hiện.
Cô ta bưng bát mỳ gói ngồi trước máy tính, nhìn đống tài liệu đẩy nhanh tiến độ làm việc xuyên đêm mà tự nhủ: “Mộc Tiêu Kiều, con đường mình tự chọn, dù có vất vả, mệt mỏi hơn nữa cũng phải đi tiếp.
Lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộc Tiêu Kiều nhanh chóng nghe máy: “Alo, Tiểu Thuần, chuyện ở nhà thế nào rồi?"
Mộc Tư Thuần đáp: “Mọi chuyện ở nhà đã xử lý xong xuôi hết rồi chị.

Anh rể không nói với chị à? Mấy ngày nay anh rể lợi hại lắm, cứ như mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ấy vậy.

Anh ấy nhìn thấu gian kế của bà hai, bà ba, còn nhờ được quan hệ mua thuốc đặc trị cho ông nội và anh cả, bệnh tình của họ được kiểm soát rồi, anh rể như một vị thần ấy.”
Mộc Tiêu Kiều nghe xong những lời này thì rất vui mừng: “Tốt quá rồi.”
Mộc Tư Thuần lại nói: “Chị à, khi nào chị về? Chị không ở đây, anh rể cũng không về nhà.

Chị không biết đâu, bây giờ mẹ thích anh rể lắm đấy, suốt ngày lải nhải sao anh ấy không về ăn cơm nhà, còn nói chị không biết làm vợ, kết hôn rồi còn né tránh cái gì?”
Mộc Tiêu Kiều khẽ mấp máy môi, lấy một tấm ảnh từ trong ngăn kéo ra, đây cũng là tấm ảnh duy nhất cô ta chụp chung với Trần Minh từ lần trước.

Mộc Tiêu Kiều thở dài, cô ta cũng không muốn chuyển công ty đến thủ đô Bắc Kinh mà!

Nhưng nếu không đi, Tần Minh sẽ nhắc đến chuyện ly hôn, cô ta lại không biết nên giải quyết thế nào.
Mộc Tiêu Kiều có bệnh ưa sạch sẽ, cô ta không muốn mình trở thành phụ nữ đã qua tay, cho dù hai người chưa thực sự xảy ra quan hệ.
Cô ta thừa nhận ban đầu mình kháng cự Tần Minh, nhưng sau này tiếp xúc dần, cô ta đã từ từ chấp nhận anh.
Hơn nữa, cô ta biết Tần Minh là một người đàn ông cực kỳ ưu tú, thậm chí còn để dành vị trí cho Tần Minh trong lòng mình.
Điều quan trọng nhất là ngoài bước cuối cùng, những điều cần làm hai người đã làm rồi, cô ta càng không thể chấp nhận việc ly hôn.
Mộc Tiêu Kiều đành phải chuyển công ty từ thành phố Quảng đến Bắc Kinh để né tránh việc ly hôn.
Mộc Tiêu Kiều suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ba có nói gì không?”
Mộc Tư Thuần trả lời: “Ba á? Ba chẳng nói gì cả.

Ba chỉ nói anh rể vẫn còn là sinh viên, việc học quan trọng nhất, không được quấy rầy anh ấy học tập.
Mộc Tiêu Kiều không khỏi lộ ra chút vui mừng, lòng vừa ngạc nhiên vừa vui sướng “Anh ấy không nhắc đến chuyện ly hôn à? Nếu anh ấy đòi ly hôn thì chắc chắn ba sẽ nói, Tiểu Thuần cũng sẽ biết
Mộc Tiêu Kiều đặt tay lên tim mình, trong lòng có cảm giác kích động rất lâu rồi không có, lần trước chính là khi lăn giường với Trần Minh.
Cô ta lẩm bẩm: “Anh ấy đang cân nhắc à? Sao anh ấy không nói đến chuyện ly hôn? Anh ấy, anh ấy không nỡ rời xa mình ư?”
Mộc Tiêu Kiều nhìn tấm ảnh chụp chung trên tay mà ngần người, không biết tương lai sau này của mình với Tần Minh sẽ ra sao, cô ta chỉ có thể giữ gìn theo cách riêng của mình.
Hắt xì!
Giờ phút này ở thành phố Quảng, Tần Minh vừa ra khỏi khu nhà họ Mộc, anh hắt hơi một cái, đưa tay day mũi rồi oán hờn: “Ai đang chửi sau lưng mình vậy? Đúng là xấu xa.

Tút tút tút, anh đang chuẩn bị đi thì điện thoại đổ chuông, anh vừa nối máy đã nghe thấy tiếng gầm thét sư tử Hà Đông: “Tần Minh, sao anh có thể làm vậy, anh thật quá đáng! Đồ xấu xa.
Khoé miệng Tần Minh khẽ giật, mắng người mà cũng dễ nghe đến thế, anh nghiện rồi.
Tần Minh cười nói: “Hải Đường, em làm sao vậy? Anh đang bận mà?”
Đầu bên kia điện thoại, Nhiếp Hải Đường tức giận phàn nàn: “Anh nói xem đã bao nhiêu ngày rồi anh không tìm em? Tuần thi thì thôi bỏ qua, anh thi quan trọng hơn, em có thể chịu được sự cô đơn.

Nhưng anh đã thi xong ba ngày rồi mà vẫn không đến tìm em, em cũng không tìm thấy anh ở trường học, anh đã đi đâu?” “Ặc.” Tần Minh day trán, hỏi ngược lại: “Hải Đường, ý em là em rất nhớ anh, nhớ đến điên rồi sao?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, Nhiếp Hải Đường ngượng ngùng cắn môi, nói: “ Anh, anh đừng biết rõ còn cố hỏi.

Anh mau đến đây đi, câu lạc bộ cầu lông của chúng ta đang đi chơi ở trung tâm thương mại Vạn Đạt này.”
Tần Minh nghe thấy hoạt động của câu lạc bộ cầu lông thì thấy rất nhớ.
Nhưng anh bị Trương Tình Tình đá khỏi nhóm đã lâu, không ngờ Nhiếp Tiểu Đường lại bảo anh qua đó.
Tần Minh thầm nói: “Đi thì đi thôi, có gì ghê gớm đâu.”
Mà lúc này, người của câu lạc bộ cầu lông gồm chủ nhiệm Trương Tình Tình, mấy người Trần Mục Linh, Triệu Mộng Hoa, Triệu Thác được mời đến đều rất khó hiểu, vì sao Nhiếp Hải Đường còn muốn gọi Tần Minh đến?
Trương Tình Tình nói: "Hải Đường, cậu còn muốn gọi Tần Minh làm gì? Hình như gần đây cậu ta tán được hoa khôi của Đại học Hý kịch bên cạnh, tên Mộc Tư Thuần gì đó đúng không chị Mộng Hoa?"
Triệu Mộng Hoa đáp: “Chị cũng không rõ, chị nghe bạn trai nói thôi, mấy người họ ở cùng ký túc xá mà.


Anh ấy nói là lúc trước Mộc Tư Thuần đợi Tần Minh tan học, trông rất thân thiết, còn đi Porsche tới đón anh ta nữa.
Tim Nhiếp Hải Đường hơi thắt lại, đó chẳng phải lần cô bị lừa đi tham gia tiệc xem mắt của những người giàu hàng đầu sao?
Hơn nữa lúc trước Mộc Tư Thuần còn từng xảy ra mâu thuẫn với cô, sao Tần Minh có thể thân thiết với người nhà họ Mộc được? Không hợp lý chút nào.
Bạn trai Triệu Thác của Trương Tình Tình tò mò hỏi: “Tôi thấy trên tạp chí nhà giàu nói hai người chia tay rồi mà?”
Đúng là Nhiếp Hải Đường từng nói thế, nhưng khi đó cô cho rằng mình bị bệnh không sống nổi nữa, sao có thể biết là mình bị lừa?
Nhiếp Hải Đường hỏi tiếp: “Đàn chị Triệu, bạn trai chị nói thật ạ? Tần Minh có nắm tay cô gái kia không?”
Triệu Mộng Hoa trả lời: “Hình như là không, nhưng quan hệ chắc chắn rất thân mật.

Mọi người có ai biết gì về Mộc Tư Thuần không?”
Trần Mục Linh nói: “Chị Mộng Hoa, Nhiếp Hải Đường vốn đã hiểu rất rõ rồi.

Hai người đều xuất thân từ nhà giàu có ở thành phố Quảng, Mộc Tư Thuần còn là cô chủ danh giá của nhà giàu lâu đời, từng gặp ở dạ tiệc từ thiện trước đó.
Triệu Mộng Hoa giật mình, vội che miệng: “Việc này chị không biết đâu.”
Người của câu lạc bộ cầu lông nói: “Tần Minh này sau khi bị Hải Đường vứt bỏ cũng không đau lòng lắm, hình như còn qua lại rất thân thiết với Trương Tiểu Nghiên cùng lớp, nghe nói hai người còn cùng đi du lịch.

Dương Uy lớp họ nói hai người ngồi trên tàu cao tốc đã ôm nhau rồi cơ.
Tim Nhiếp Hải Đường lại như bị điện giật, có chút khó chịu, Trương Tiểu Nghiên kia cô cũng từng gặp, có vẻ quan hệ của Tân Minh với cô ấy không bình thường, đây cũng là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian cô bị lừa ra nước ngoài?
Không ngờ Tần Minh lại có tin đồn với nhiều cô gái như vậy.
Nhiếp Hải Đường thở dài: “Tôi thật sự từng nói chia tay với Tần Minh”

Mọi người lập tức vểnh tai lên, im lặng nhìn sang.
Nhiếp Hải Đường nói tiếp: “Lúc đó mẹ tôi làm giả báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi, nói tôi bị ung thư, lừa tôi ra nước ngoài chữa trị, kết quả dẫn tôi đến một tiệc xem mắt của những người giàu hàng đầu trong nước, khỏi phải nói tôi tức giận đến mức nào.
Mọi người gật đầu, mấy ngày trước họ đã biết những chuyện này rồi.
Nhiếp Hải Đường buồn rầu chống cằm: “Nhưng sau khi về, Tần Minh cũng chưa từng liên lạc với tôi.

Trước đó là tuần thi, mọi người bận rộn thì thôi đi.

Kỳ thi kết thúc, rất nhiều người đều được nghỉ hè, cũng không biết anh ấy đã đi đâu.

Có phải Tần Minh hết thích tôi rồi không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dường như đều có một suy nghĩ, chẳng lẽ đàn ông càng cặn bã càng được người ta thích là thật à?
Một tên đàn ông cặn bã như Tần Minh, sao Nhiếp Hải Đường cứ nhớ mãi không quên? Nếu đã chia tay rồi thì đừng nhớ đến nữa, chia tay còn muốn tái hợp hay sao?
Trương Tình Tình tìm cớ tập trung tất cả người bên cạnh lại: “Mọi người nhìn đi, không biết Tần Minh cho Hải Đường uống thuốc mê gì nữa, một tên giẻ rách còn cặn bã lại cứ âm hồn bất tán” “Đúng thế.

Mọi người đều tán thành.
Trương Tình Tình nói: “Lát nữa chúng ta lập tức sắp xếp một kế hoạch chia tay đàn ông cặn bã, vạch trần bộ mặt thật của Tần Minh.
Mọi người đều siết chặt tay, nói: “Được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận