Nhiếp Hải Đường lái xe vài vòng quanh tiểu khu, dừng xe ở trung tâm thương mại gần đó, phòng mẹ cô như phòng kẻ trộm, cuối cùng lén lút quay về một mình.
Chương Dao cầm túi xách theo sát phía sau.
Nhiếp Hải Đường sốt cả ruột, không cắt đuôi được mẹ thì cô không thể đi gặp Tần Minh.
Bỗng nhiên có một cánh tay thò ra từ trong căn hẻm nhỏ, lôi Nhiếp Hải Đường vào bên trong rồi ôm chầm lấy cô, đè cô vào vách tường.
"Á!" Nhiếp Hải Đường kêu lên sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy người túm cô là Tần Minh, cô hờn dỗi nói: "Anh làm em sợ chết khiếp" "Hải Đường? Hải Đường? Con đừng chạy nhanh như vậy." Giọng nói và tiếng bước chân của Chương Dao dần tới gần.
Tần Minh đè Nhiếp Hải Đường vào vách tường, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt quên hết mọi thứ xung quanh, Nhiếp Hải Đường nhắm mắt lại, Tần Minh cúi người hôn cô.
Mỗi anh chạm vào đôi môi anh đào, nước bọt hòa quyện ngọt ngào, Tần Minh cảm nhận bờ môi mềm mại của Nhiếp Hải Đường, anh đưa tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của cô, người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần này thuộc về anh.
Bên ngoài hẻm nhỏ, Chương Dao lòng nóng như lửa đốt, vừa tìm người vừa hô to: "Hải Đường? Con còn muốn trở về tìm thằng Tần Minh nghèo kiết xác sao? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, đừng trốn nữa được không? Mau ra đây đi?
Mẹ quen biết rất nhiều người đàn ông ưu tú, ưu tú hơn Tần Minh gấp trăm lần.
Mẹ hại con làm gì chứ?"
Tần Minh ôm chặt Nhiếp Hải Đường, mặc dù mẹ của cô ở ngay bên ngoài hẻm nhỏ, nhưng hai người họ bị che khuất bởi một đống đồ nhựa, Tần Minh coi như không nghe thấy gì.
Chẳng phải bà tìm tôi gây sự sao? Vậy thì tôi tìm con gái bà sàm sỡ.
Tần Minh vừa hôn hít vừa sờ soạng khắp nơi, quần áo mùa hè mỏng manh hoàn toàn không ngăn được bàn tay rắn chắc của anh.
Giọng nói của Chương Dao càng lúc càng xa, Tần Minh cũng rời khỏi đôi môi Nhiếp Hải Đường, một tia nước bọt bị kéo thành sợi, Nhiếp Hải Đường xấu hổ vung tay cắt đứt.
Gương mặt Nhiếp Hải Đường đỏ ửng như quả táo, cô kích động ôm lấy Tần Minh, cười nói: "Đồ hư hỏng, mẹ em còn đang tìm em đấy, anh làm chúng ta phải lén lén lút lút"
Tần Minh nhếch miệng cười, đưa tay vuốt tóc cô, nói: "Lén lút mới kích thích.
Ôi, Hải Đường, anh phát hiện mình vẫn phải từng bước chinh phục người nhà em, anh mới thu phục được em, còn mẹ em thì cứ gây khó dễ cho anh suốt
Nhiếp Hải Đường thẹn thùng nép vào ngực Tần Minh, nói: "Tất nhiên rồi, anh nghĩ lừa em về nhà mà dễ đấy à? Em là công chúa nhỏ trong nhà đấy."
Tần Minh nói tiếp: "Đúng đúng đúng, sau này em còn là công chúa nhỏ của anh nữa.
Nhưng hôm nay mẹ em quả thực rất quá đáng"
Nhiếp Hải Đường cũng nổi nóng: "Bà ấy còn làm nhiều chuyện quá đáng lắm.
Lần trước bà ấy làm giả giấy khám sức khoẻ của em, lừa em ra nước ngoài, hại em nói chia tay anh, còn đi tham gia tiệc xem mắt của những người giàu hàng đầu gì đó nữa, sau khi trở về bà ấy không thèm xin lỗi em, còn phàn nàn em về trước."
Tần Minh sững sờ hỏi: "Trước kia bà ấy cũng như vậy ư?"
Nhiếp Hải Đường thở dài: "Trước kia mẹ em không như vậy, bà ấy rất cưng chiều em, em thích gì được nấy.
Em không biết vì sao em yêu đương là bà ấy có thái độ như vậy, còn phản đối gay gắt chúng ta ở bên nhau, khăng khăng bắt em phải lấy con nhà giàu"
Tần Minh nói: "Nhà giàu có tiền có thể em không thích tiền sao"
Nhiếp Hải Đường cười ngọt ngào nói: "Em biết tiền quan trọng, nhưng tiền không đáng tin, anh đáng tin hơn."
Tần Minh nghe thấy thế thì trong lòng ấm áp, anh thân mật véo mũi Nhiếp Hải Đường, nói: "Được, em không phụ anh, anh cũng sẽ không phụ em."
Lòng Nhiếp Hải Đường xốn xang vì lời tỏ tình của Tần Minh, cô cảm thấy giây phút này cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Hai người nắm tay nhau trở về, nhưng khi đi ngang qua con đường rợp bóng cây của tiểu khu, anh nhìn thấy Dương Uy đang cãi nhau với bạn gái mới, hình như còn rất căng thẳng.
Dương Uy nổi nóng chất vấn: "Lúc trước đã thỏa thuận rằng cô diễn bạn gái tôi mấy ngày, tôi trả cô mười nghìn, sao giờ đột nhiên tăng giá? Các cô làm nghề này mà sao chẳng giữ chữ tín gì vậy?"
Phương Tiểu Nhã nói: "Anh cố tình đưa ba mẹ tới nhà tôi thuê để làm màu thì sao không nói sớm? Có trời mới biết bọn họ định ở bao lâu? Buổi tối tôi còn phải chen chúc một phòng với anh, không thêm tiền thì tôi lỗ to."
Dương Uy chỉ vào Phương Tiểu Nhã, làm ra vẻ muốn đánh cô ta, Phương Tiểu Nhã ngẩng mặt lên, nói vô cùng phách lối: "Anh đánh đi, anh đánh thì tôi cho cả nhà anh cút luôn.
Tôi không diễn kịch với anh nữa.
Anh cũng không cần tỏ ra thượng đẳng trước mặt ba mẹ anh nữa đâu đồ khốn!"
Dương Uy uất ức buông tay xuống, nói: "Được, tôi đưa cô.
Nhưng giờ tôi chỉ còn năm nghìn thôi, chờ tôi xin ba tiền tiêu vặt rồi đưa cô sau."
Phương Tiểu Nhã cầm tiền rồi đếm, thấy đủ tiền cô ta mới mỉm cười thay đổi thái độ, nói: "Được rồi, tôi làm thế cũng vì phối hợp với anh thôi mà.
Tôi diễn tốt, ba mẹ anh vui mừng sẽ cho anh nhiều tiền tiêu vặt hơn, đúng không nào?"
Dương Uy vô cùng phiền não, không biết ai là người đăng lên trang web trường tình sử tán gái của hắn ta, đào toàn bộ quá khứ đen tối của hắn ta, vì thế mà hắn ta bị các nữ sinh của làng đại học ghét bỏ, ai thấy hắn ta cũng đi đường vòng, mắng hắn ta là kẻ đồi bai.
Không tìm được bạn gái, hắn ta đành phải dùng tiền thuê người giả mạo bạn gái mình, sau đó lừa gạt ba mẹ rằng mình thuê nhà, lại có bạn gái nên chi tiêu nhiều, do đó cũng dễ ngửa tay xin tiền tiêu vặt hơn.
Nhiếp Hải Đường nhìn cảnh này, hết sức khinh bỉ nói: "Tên này là đồ phá gia chi tử.
Thế mà ba mẹ của cậu ta còn không biết xấu hổ chế giễu anh!"
Tần Minh cười ngượng ngùng: "Trước kia Tiểu Uy quả thật là đứa trẻ ngoan, chú Dương đặt kỳ vọng rất cao ở Dương Uy, nhưng sau khi lên đại học Dương Uy không chịu học hành, nhiễm thói hư tật xấu.
Thực ra nếu có cơ hội, anh vẫn muốn giúp cậu ta quay lại làm người đàng hoàng."
Nhiếp Hải Đường nói: "Cậu ta đối xử với anh như vậy, anh còn giúp cậu ta sao? Tần Minh, làm người đừng nên tốt bụng quá, dễ chịu thiệt thòi, có một số người vô ơn lắm."
Tần Minh cười ha ha: "Anh nói là có cơ hội, nhưng cậu ta không cho anh cơ hội"
Tần Minh không vạch trần trò hề của Dương Uy, cũng không thèm để ý mà dẫn Nhiếp Hải Đường trở về biệt thự.
Nhưng anh phát hiện ba mẹ không ở nhà, hỏi Tần Tổ Tổ mới biết ba mẹ nhấp nhổm không yên, muốn đến công trường thăm anh cả Tần Triều Dương, dặn Tần Minh buổi chiều đi ăn cơm thì qua đón họ luôn.
Ba mẹ không ở đây, Tần Tố Tố bèn đưa mắt nhìn Nhiếp Hải Đường.
Tần Tổ Tổ hơi câu nệ, bởi vì Nhiếp Hải Đường quá xinh đẹp, khuôn mặt giống như tiên nữ, còn cô ấy chỉ là một con vịt xấu xí, cô ấy rụt rè nói: "Chào chị."
Nhiếp Hải Đường tất nhiên sẽ không ghét bỏ cô bé quê mùa Tần Tố Tố, cô coi Tần Tổ Tổ như em gái mình, kéo tay cô ấy tán gẫu, phụ nữ có rất nhiều chủ đề để buôn chuyện, từ móng tay, đồ trang điểm cho đến các sao, Tần Minh ngồi cạnh không chen miệng vào được, chẳng mấy chốc Tần Tố Tố đã làm quen với Nhiếp Hải Đường.
Đến chập tối, Tần Minh nhận được điện thoại, Tần Chí Quốc và Vương Tú đã đến nhà bác cả, ngồi xe nhà bác cả đến nhà hàng, ông bảo Tần Minh qua đón Tần Triều Dương rồi cả hai cùng đến nhà hàng.
Nhưng khi mọi người lái xe đến nhà hàng, họ gặp cả nhà Dương Cường Kiên, có thể nói là oan gia ngõ hẹp.
Phùng Nhạn Băng nhìn Tần Minh, nói với vẻ rất khó chịu: "Hả? Sao lại là các cậu? Ồ, thì ra người đẹp này bị người ta coi như máy rút tiền mà còn không biết? Có bỉ ối không cơ chứ!"
Cả nhà Dương Cường Kiên vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Phùng Nhạn Băng tức giận, dáng vẻ chua ngoa như mấy người đàn bà chợ búa: "Được lắm, mày dám đánh tao ư Tần Minh? Được, hôm nay tao sẽ tung hết chuyện xấu của mày ra để cho ba mẹ mày bẽ mặt"
Tần Minh sững sờ, chuyện xấu của anh? Anh có chuyện xấu ư?.