Tần Minh che chở Nhiếp Hải Đường một cách ngang tàng, tát Phùng Nhạn Băng một cái ngay trước mặt mọi người khiến bà ta như sắp phát điên.
Phùng Nhạn Băng la hét ầm ĩ: "Được lắm Tần Minh, cái thằng nghèo rách mồng tơi, đồ ăn hại bám váy phụ nữ, mày còn biết gì ngoài đánh nhau không? Hôm nay tao sẽ tung hết chuyện xấu của mày ra để cho ba mẹ mày bẽ mặt."
Tần Minh nói: "Được, muốn tung thì cô cứ tung.
Cháu cây ngay không sợ chết đứng.
Tốt nhất cô đuổi việc ba cháu luôn đi."
Tần Minh thật sự không muốn Tần Chí Quốc làm cho Dương Cường Kiên nữa mà chỉ muốn ông ở nhà hưởng phúc, nhưng anh không biết phải thuyết phục ba già ngoan cố kiểu gì, nếu Phùng Nhạn Băng chủ động đuổi việc thì cũng bớt chuyện phải lo.
Phùng Nhạn Băng đang định bật lại thì bị Dương Cường Kiên giữ chặt.
Ông ta nói: "Thôi nào, việc này cứ nhịn trước đã, cả nhà ông Tiêu tới rồi." Phùng Nhạn Băng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy ông chủ Tiêu dẫn vợ và con trai tới.
Ông chủ Tiêu là khách hàng chính của nhà máy linh kiện của Dương Cường Kiên, số lượng hàng mua chiếm đến sáu mươi phần trăm, cho nên lần này ông ta tới thành phố Quảng, Dương Cường Kiên đặc biệt mời ông ta một bữa để đáp lễ, không thể để mất thể diện được.
Phùng Nhạn Băng cảm thấy nhục nhã, bà ta bụm mặt, vô cùng căm tức: "Mày đừng tưởng ăn bám phụ nữ thì giỏi lắm, hôm nay tao tạm tha cho mày, lần sau mày sẽ biết tay"
Tống Dĩnh nhíu chặt lông mày, đưa tay lên cổ mình làm động tác cứa cổ, khẽ nói: "Cậu chủ, có cần tôi âm thầm xử lý bọn họ không?"
Tần Minh liếc nhìn cả nhà Dương Cường Kiên, nói: "Không cần, tôi sẽ tự xử lý, cô không cần nhúng tay vào."
Cả nhà Dương Cường Kiên tiếp đón người nhà ông chủ Tiêu vào nhà hàng.
Ông chủ Tiêu là người đàn ông trung niên phúc hậu, dáng vẻ hòa nhã dễ gần, ông ta nói: "Ông chủ Dương, nhà hàng Trung Hoa này không dễ đặt chỗ trước, bình thường tối muốn đến ăn một bữa cũng khó khăn, thế mà ông lại có cách, ha ha ha, quả nhiên là có người có năng lực."
Dương Cường Kiên cười phá lên: "Muốn mời ông chủ Tiêu ăn cơm thì buộc phải làm vậy thôi."
Hai nhà ngồi xuống, nhân viên phục vụ bèn bưng trà lên, Phùng Nhạn Băng lập tức nói: "Không đúng."
Mọi người nhìn bà ta với ánh mắt kỳ quái, không đúng chỗ nào?
Nhân viên phục vụ nghi ngờ đếm bát đũa trên bàn, nói: "Vẫn đủ mà nhỉ"
Phùng Nhạn Băng trưng dáng vẻ 'có thể mà cũng không hiểu, nói: "Vấn đề không phải bát đũa, mà là tổ yến" Nhân viên phục vụ buồn cười, nói: "Chúng tôi không tặng tổ yến, món này quý khách phải gọi "
Phùng Nhạn Bằng nói: "Cô mới tới à? Chúng tôi là khách quý của nhà hàng, buổi trưa giam đốc các cô nói chỉ có khách quý như chúng tôi mới được tặng riêng tổ yến khai vị thôi." không biết vì sao, bầu không khí đột nhiên đông lại.
Ông chủ Tiêu khó hiểu hỏi: "Ông chủ Dương, ông là khách VIP của nhà hàng Trung Hoa à? Chỉ có khách VIP mới được tặng tổ yến thôi."
Sao Dương Cường Kiên biết được, ông ta đỏ mặt không biết trả lời thế nào.
Ông ta nói: "Trưa nay tới ăn cơm, chúng tôi quả thật có được tặng"
Phùng Nhạn Băng nói: "Thật đấy ông chủ Tiêu, tôi không lừa ông đầu.
Buổi trưa đến ăn chúng tôi được tặng tổ yến thật.
Giám đốc nhà hàng chính miệng nói chúng tôi là khách quý, được phục vụ đặc biệt.
Cô mau gọi giảm đốc các cô đến đây."
Phùng Nhạn Bằng nói oang oang, giọng nói trời sinh dùng để mắng người này khiến nữ nhân viên phục vụ hơi sợ hãi.
Cô ta vội vàng đi gọi giám đốc.
Giảm đốc nhận ra cả nhà Phùng Nhạn Băng, đày chẳng phải cái nhà mà buổi trưa thư ký Tổng chỉ đích danh không được giảm giá sao?
Giám đốc nói thẳng: "Xin lỗi, chúng tôi không tặng miễn phí tổ yến, tổ yến của nhà hàng chúng tôi đều được lấy từ tổ chim, tuyệt đối đảm bảo chất lượng, nếu như quý khách cần thì có thể gọi một phần."
Dương Uy nói: "Sao lại thế, buổi trưa các cô tặng chúng tôi mỗi người một phần cơ mà? Sao buổi tối lại không có?"
Phùng Nhạn Băng cũng nói: "Đúng đấy, cô còn nói khách quý như chúng tôi mới có đãi ngộ này"
Giám đốc gượng cười, nói: "Vị khách nào đến nhà hàng chúng tôi ăn cơm cũng là khách quý cả."
Phùng Nhạn Băng cáu tiết, ban nãy bị Tần Minh tát một cái, bà ta còn chưa hết bực, vừa hay có thể trút giận lên đầu giám đốc này: "Ài, cô không nghe hiểu tiếng người à? Tôi nói đến sự khác nhau về đãi ngộ phục vụ tổ yến của chỗ cô, cô hiểu không? Cô nói đi, vì sao trưa nay lại tặng tổ yến?"
Giám đốc vẫn nói: "Xin lỗi, chúng tôi thật sự không tặng miễn phí tổ yến, tổ yến của nhà hàng chúng tôi đều được lấy từ tổ chim, tuyệt đối đảm bảo chất lượng, nếu như quý khách cần thì có thể gọi một phần."
Phùng Nhạn Băng trợn trừng mắt, cảm giác hai người không thể nói chuyện với nhau.
Bà ta khoanh tay, tức giận nói: "Gọi ông chủ của các cô tới đây!"
Bọn họ làm ầm ĩ khiến khách hàng xung quanh rất bất mãn, mọi người nhao nhao nhìn qua bên này.
Có người nghi ngờ nói: "Tổ yến có được tặng miễn phí đầu nhỉ?" "Tôi cũng là khách quen, có thấy được tặng miễn phí đâu." "Bàn này làm cái quái gì thế? Muốn ăn chùa à? không có tiền thì sang Seafood Mall đối diện mà ăn." "Đúng đấy, ồn chết đi được."
Các thực khách khác bàn tán xôn xao khiến sắc mặt Phùng Nhạn Bằng vô cùng khó coi, cả nhà ông chủ Tiêu cũng đứng ngồi không yên, mất mặt quá đi mất
Bà có nhu cầu thì bà tới dùng cơm, sao lại vô duyên vô cớ bắt nhà hàng tặng bà tổ yến đất như vậy? Hơn nữa bà còn không phải hội viên VIP.
Bà Tiêu bất mãn nói: "Chồng à, bao nhiêu người đang nhìn mình đấy, mất mặt quá đi mất! Tôi còn tưởng bọn họ có lòng mời chúng ta ăn cơm, ai ngờ bọn họ lại là đồ nhà quê đầu óc có vấn đề"
Con trai ông chủ Tiêu cũng nói: "Đúng đấy ạ, con nhìn thấy bạn con ở bên kia, ngày mai đến trường con sẽ bị cậu ta cười thối mũi mat."
Ông chủ Tiêu cũng phiền muộn, nhưng đã ngồi xuống rồi thì cũng đành bỏ tay.
Dương Cường Kiên nhìn thấy sắc mặt ông chủ Tiêu sa sầm thì vội vàng kéo tay vợ, nói: "Bà gọi món đi, gọi món trước đã."
Dương Cường Kiên gọi bừa một số món có giá khoảng mấy chục nghìn.
Nhưng gọi đồ ăn xong, ông ta bỗng nhớ ra trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di hảo hạng mà mình uống buổi trưa, bèn nói: "Mang cho tôi một bình trà Đại Hồng Bào giống buổi trưa để nhuận tràng."
Ông ta vừa dứt lời, cả nhà ông chủ Tiêu liền biến sắc.
Trà đó đắt lắm, không phải ai cũng uống được đầu, ông chủ Dương định làm gì?
Nhà hàng này làm gì tặng miễn phí trà Đại Hồng Bào? Đó là lá trà chính gốc lấy từ cây mẹ, không phải người có thân phận đặc biệt tôn quý hoặc có quan hệ thì không uống được.
Giám đốc lại mỉm cười nói: "Xin lỗi ông, chúng tôi không tặng trà đó, ông có thể đổi sang các loại trà bình thường như Phổ Nhĩ, Thiết Quan Âm, hoa cúc."
Phùng Nhạn Bằng lại bất mãn nói: "Sao lại thể, chẳng phải trưa nay các cô bưng trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di lên sao? Các cô còn tặng chúng tôi một hộp nữa."
Giám đốc hỏi vặn lại: "Bà chắc chứ? Ông chủ của chúng tôi nhờ vả quan hệ mới mua được một hộp nhỏ Đại Hồng Bào lấy từ cây mẹ, ít nhất cũng phải bốn năm trăm nghìn, chúng tôi mở nhà hàng chứ không phải làm từ thiện."
Phùng Nhạn Băng khiếp sợ đứng bật dậy: "Gì cơ? Bốn năm trăm nghìn?"
Vậy chẳng lẽ buổi trưa người phụ nữ nông thôn Vương Tú bỗng dưng cướp của bọn họ bốn năm trăm nghìn? Đáng chết, phải tìm bà ta đòi lại mới được.
Thực khách bên cạnh bất mãn nói: "Mấy người đừng ầm ĩ nữa được không? Có để yên cho người ta ăn ngon miệng không hả, nói chuyện mà cứ ngoạc cái mồm ra.
Bà nghĩ bà là ai? Đây là nhà hàng đắt nhất thành phố Quảng, sao có thể tùy ý uống trà Đại Hồng Bào được? Chỉ có khách quý chân chính mới được uống thôi."
Phùng Nhạn Băng bất mãn nói: "Tôi cứ uống đấy, tôi là khách quý mà.
Cô hỏi cô ta đi.
Ở kìa giám đốc, cô đi đầu vậy? Cô quay lại đây cho tôi."
Thấy giám đốc đã đi xa, Phùng Nhạn Băng quay đầu nói với thực khách bên cạnh: "Tôi nói cho cô biết, buổi trưa chúng tôi được uống trà và ăn tổ yến thật đấy."
Thực khách bên cạnh cười nắc nẻ, tỏ vẻ không tin, nói: "Không thể có chuyện đó được.
bà thích bốc phét thật đấy, không bốc phét thì bà sẽ chết à?"
Người xung quanh cũng phá lên cười: "Ha ha ha.
Mấy cái đồ nhà quê, có lẽ mới đến đây ăn cơm lần đầu." Cả nhà ông chủ Tiêu không thể ngồi yên được nữa, ông ta cảm nhận được ánh mắt chế giễu của mọi người xung quanh và cả ánh mắt chán ghét của nhân viên phục vụ, ông ta có cảm giác như bọn họ cũng tới đây gây rối, mất mặt quá đi mất.
Ông chủ Tiêu vô cùng khó chịu, ông ta lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí.
Ông chủ Tiêu vừa đi ra ngoài đã gặp được Hầu Khánh doanh nhân nổi tiếng của thành phố Quảng, đây là khách quen của tạp chí Fortune, cũng là khách hàng lớn của công ty ông ta.
Ông chủ Tiêu vội tới gần, nhiệt tình chào hỏi: "Ông chủ Hầu! Chào ông, trùng hợp quá, ông cũng tới ăn cơm sao?"
Hầu Khánh thấy Tần Minh đang bận, đi qua đó cũng phải chờ, bèn nói: "Được, chỉ một phút thôi đấy."
Ông chủ Tiêu mừng rỡ, ông ta có một phút rồi.
"À thì, ông chủ Hầu, về chuyện linh kiện...
Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Phùng Nhạn Băng xăng giọng: "Được lắm Tần Minh, bảo sao tao cứ thấy có gì đó là lạ.
Mày cười nói gì với vị giám đốc này? Mày đang giở trò hãm hại tạo đúng không? Vừa rồi mày tát tao một cái ngoài cửa tạo còn chưa tính sổ với mày đâu, vậy mà mày còn giở trò sau lưng tao à?".