Tần Minh gần như đã tìm khắp các phòng của tầng tám mươi tám mà vẫn không tìm thấy Nhiếp Hải Đường.
Lúc này, điện thoại của anh đổ chuông.
Trái tim Tần Minh đang run rẩy, anh gọi liền mấy chục cuộc điện thoại, cuối cùng Nhiếp Hải Đường cũng nghe máy.
Tần Minh rối rít hỏi: “Hải Đường, cậu đang ở đâu?”
“Ơ? Cậu chủ, là tôi...!Nhưng phía bên kia điện thoại lại là giọng của Tống Dĩnh.
Tần Minh dụi mắt mới phát hiện ra mình đã lo lắng đến mức đầu ướt đẫm mồ hôi, không nhận ra cuộc gọi của ai mà đã nhận.
Hóa ra là cuộc gọi từ Tổng Dĩnh.
Tống Dĩnh nói: “Tôi đã lấy được hợp đồng chuyển nhượng mười một phần trăm cổ phần của tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị, giờ đang trên máy bay trực thăng trở về tòa nhà Thế Kỷ."
Tần Minh mừng rỡ: “Được, lát nữa lên thẳng tầng tám mươi tám.”
Tần Minh kết thúc cuộc gọi, cuối cùng anh cũng thấy Nhiếp Chính Minh đang nói chuyện điện thoại.
Lần này không còn ai ngăn cản anh nữa, Tần Minh vội vàng chạy tới túm áo Nhiếp Chính Minh, dồn anh ta vào tường đến “rầm” một tiếng.
Tần Minh hỏi thẳng: “Hải Đường đâu? Ở phòng nào?”
Mặc dù nhìn bề ngoài thì nhã nhặn nhưng vóc dáng Nhiếp Chính Minh khá cao lớn, thế mà lại bị Tần Minh túm lên đè vào tường, lưng anh ta đau nhói, sau đó cũng cáu gắt và hỏi lại: “Mẹ kiếp, mày là thằng nào?”
Tần Minh lớn tiếng hỏi: “Tôi là Tần Minh, bạn của Hải Đường, anh làm như thế mà cũng xứng đáng làm anh trai à? Lấy hạnh phúc của em gái mình ra làm tiền cược để có được sự giàu sang sung túc cho bản thân.
Đã bao giờ anh nghĩ Hải Đường đau khổ thế nào chưa?"
Nhiếp Chính Minh bỗng nổi cơn tức giận, anh ta vung một cú đấm: “Thằng rẻ rách này, tao nhớ ra mày rồi, mày cũng có mặt ở sân cầu lông.
Ha ha, mày giỏi thật đấy, đuổi đến tận đây cơ.
Sao nào? Yêu thầm em gái tạo à? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Tình huống của nhà tạo như thế nào, mày biết được bao nhiêu? Đừng có ở đây tự cho là đúng, mày không có khả năng cứu Hải Đường thì hãy ngoan ngoãn biến mất khỏi thế giới của con bé đi.”
Bốp, Tần Minh siết chặt nắm đấm của Nhiếp Chính Minh, sau đó anh đập đầu mình vào đầu Nhiếp Chính Minh khiến anh ta hoa mắt.
Tần Minh buông tay ra và nói: “Tôi có khả năng hay không, anh sẽ biết ngay thôi.
Nói đi, Hải Đường ở phòng nào?”
Nhiếp Chính Minh ngã ra đất, tay ôm lấy trán, anh ta nói trong đau đớn: “Mày cứ nằm mơ đi, chuyện đã được quyết định, muốn giữ toàn cục thì buộc phải có người hy sinh.
Mày thích em tao sao? Thế thì mày cứ hận đi, hận bản thân mày không có tiền, không có năng lực, không có quyền thế, không có tiền thì tán gái gì mày?”
Bụp, Tần Minh lại đấm thêm một cú khiến cho khóe miệng Nhiếp Chính Minh chảy máu, anh túm áo Nhiếp Chính Minh và quát lên: “Hải Đường đang ở phòng nào?”
“Ở đằng kia, bảo vệ, mau bắt cậu ta lại.”
Đột nhiên ở phía bên kia dãy hành lang, ba người Triệu Phú Quý, Dương Uy, Lý Mộng cả người ướt đẫm dắt theo một đội bảo vệ tới.
Mặt Triệu Phú Quý sưng vù, cậu ta tức tối chỉ tay vào Tần Minh và nói: “Chính là cậu ta, các anh mau bắt cậu ta lại, đừng để cậu ta chạy mất.”
Bịch bịch bịch, ngay lập tức có sáu bảo vệ mặc đồng phục chạy tới, Tần Minh bình tĩnh xác nhận, lúc nãy đảm bảo vệ này không đón tiếp anh ở dưới tầng, hay nói cách khác là không có địa vị gì.
“Chết tiệt, biết thế thì lúc nãy đã không bảo tay giám đốc kia cứ đi làm việc của mình rồi." Tần Minh thầm buồn bực trong lòng, anh nhìn sáu người đàn ông vạm vỡ xông tới, bọn họ không phải người tầm thường, vừa nhìn tư thế đã biết những người giỏi đánh đấm rồi.
Trước đây Tần Minh đánh nhau trên phố là nhờ vào sự tàn nhẫn chứ cũng chẳng có chiêu thức gì, anh đánh tay đối với bảo vệ ba chiêu cũng cảm thấy rất áp lực.
Anh vội lùi về sau ba bước, nói lớn tiếng: “Đợi đã, gọi giám đốc của các người tới đây, chuyện này là hiểu lầm.
Lý Mộng bỗng gào lên: “Hiểu lầm cái rắm, bắt lấy anh ta, nhìn xem anh Uy của tôi bị đánh ra nông nỗi nào rồi? Chắc chắn là anh ta đã lén lút lẻn vào đây, chưa biết chừng còn trộm cắp gì ở đây nữa.”
Dương Uy cũng quát lớn: “Bắt lấy cậu ta."
Tần Minh tức run người: "Dương Uy, mày ngứa đòn à.”
Lý Mộng cất giọng hống hách: “Tự biết thân biết phận đi Tần Minh, anh chỉ là một thằng nghèo kiết xác, sao có thể vào đây được? Anh lẻn vào đây làm gì? Còn đánh người nữa, á à, anh thật sự coi xã hội này không có pháp luật thật à? Anh đánh được là anh tài giỏi lắm ư?”
Tần Minh tức tối nói: “Tòa nhà này là của ông đây, tôi muốn vào thì vào, ai cũng đừng hòng cản được.
Đảm bảo vệ ngơ ngác, khi nãy bọn họ cũng nghe nói cậu chủ thật sự đã đến, giám đốc bộ phận an ninh đã cảnh cáo tất cả mọi người, hôm nay phải tăng tinh thần làm việc lên một trăm hai mươi phần trăm, không được để xảy ra sai sót.
Một tay bảo vệ hỏi với vẻ nghi ngờ: "Vậy thì mời cậu lấy thẻ thông hành VIP ra”
Khóe miệng Tần Minh co rút lại, lúc tổng giám đốc dẫn anh vào thẳng đây cũng có đưa cho anh, dùng để tiêu xài hoặc sử dụng các dịch vụ trong tòa nhà, nhưng vốn dĩ anh đến để tìm người nên không cần.
Nhìn dáng vẻ chẳng có gì để lấy ra của Tần Minh, mọi người cũng đã hiểu anh chàng này đang chém gió.
Lý Mộng cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha, buồn cười chết mất, tòa nhà này là của anh? Nhìn dáng vẻ của anh bây giờ đi Tần Minh à, chẳng khác gì thẳng điên đang kiếm cớ cả.
Bảo vệ, chắc chắn là anh ta đã ăn trộm thứ gì đó quý giá của khách nên đang muốn chạy trốn.
Lát nữa bắt được anh ta thì đưa đến đồn cảnh sát.
Nhiếp Chính Minh đã đứng dậy và nói: “Cậu ta không trộm đồ mà là muốn cản trở em gái tôi coi mắt.
Bảo vệ, bắt cậu ta lại, không được để cậu ta gây rối thêm nữa."
“Tần Minh, mày vẫn rẻ rách thế nhỉ.” Dương Uy nói với vẻ chế giễu: “Trước đây vì giúp mày nên Nhiếp Hải Đường mới giả làm bạn gái mày chứ gì? Mộng Mộng kể hết cho tạo nghe rồi.
Ha ha ha.
Giờ lại vì gái mà lẻn vào tòa nhà Thế Kỷ? Mày đúng là càng nghèo càng điên đấy, Tần Minh ạ.”
Triệu Phú Quý khinh miệt nói: “Thứ rẻ rách làm sao xứng đáng có được tình yêu, tự quay tay đi thôi.”
Lý Mộng nói với vẻ điên khùng: “Tần Minh, thấy anh sa sút bao nhiêu thì tôi lại càng vui sướng bấy nhiêu.
Bởi bỏ anh là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời tôi, vì tôi có thể hiện ngang bước vào đây cùng anh Uy chứ không cần phải lén lút lẻn vào như anh.”
Nhiếp Chính Minh đang đứng bên cạnh với ánh mắt mờ mịt, thì ra người đàn ông trước mặt này và em gái anh ta có mối quan hệ không tầm thường, nhưng nói gì đi chăng nữa cũng vô ích, muốn cứu nhà họ Nhiếp thì buộc phải kết thông gia.
Nhiếp Chính Minh vội hỏi: “Không, anh Hạ, em gái tôi đâu?”
Hạ Khôn nghe thấy vậy thì nghĩ bụng, cháy đến nơi rồi, ai hơi đâu lo cho em gái cậu? Hắn ta lập tức buông tay, tự mình đi tìm đường thoát thân.
Tần Minh chứng kiến cảnh ấy thì trái tim run lên, người đàn ông hói nửa đầu kia là anh Hạ? Ban nãy anh cho hắn ta xem ảnh của Nhiếp Hải Đường, vậy mà hắn ta lại nói là chưa từng thấy? Rõ ràng là bịp bợm.
Vậy thì Nhiếp Hải Đường đang ở phòng nào, không cần nói đáp án cũng biết.
Nhân lúc hỗn loạn, Tần Minh lách tới cửa phòng mà Hạ Khôn vừa ngồi, khe cửa bị một đôi dép chặn nên vừa hay anh có thể thuận lợi đi vào.
Sau khi vào trong, việc đầu tiên mà Tần Minh làm là gọi điện cho Tổng Dĩnh, anh nói: “Tống Dĩnh, hiện tại chuông báo cháy trong
tòa nhà là giả, tôi hết cách nên mới phải gạt cho chuông kêu, cô đừng trách phạt bất cứ nhân viên nào.
Đồng thời lập tức trấn an khách hàng, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Cuối cùng, phong tỏa tầng tám mươi tám ngay lập tức, không cho phép ai vào.
Còn nữa, đuổi hết đảm bạn học của tôi ra ngoài, cho vào danh sách đen”
Kết thúc cuộc gọi, Tần Minh bước vào trong phòng, khi nhìn thấy giường đệm vẫn còn ngay ngắn, không hiểu sao trong lòng Tần Minh lại thở phào nhẹ nhõm.
Kịp rồi.
Trái tim đang thấp thỏm cuối cùng cũng được bình tĩnh, anh đã làm được, anh muốn bảo vệ nụ cười của Nhiếp Hải Đường, anh đã làm được.
Bỗng dưng anh lại bật khóc, nước mắt tràn ra không ngăn lại được.
- --------------------.