Thiếu Gia Ngông Cuồng


Người bình thường chơi đâm dao vào kẽ tay, thứ mà họ chơi là nhịp tim, đầu óc nhất định phải tỉnh táo.
Vừa rồi Tần Minh và anh Thiết Tử đều đã uống rượu, trộn lẫn nhiều loại rượu ngoại với nhau thì ai mà chống đỡ được chứ? Không phải tay uống rượu ngoại lão luyện thì tất cả đều gục, sau khi tác dụng chậm của rượu xuất hiện thì người uống sẽ ngất lịm đi.
Hoa mắt một cái là đâm trúng ngón tay mình luôn.
Nhưng màn thể hiện của Tần Minh đã vượt quá dự liệu của mọi người.
Tần Minh còn uống thêm một ly rượu ngoại, hơn nữa mắt anh không hề nhìn vào tay mình mà nhìn chằm chằm vào anh Thiết Tử, điều này chẳng khác gì bịt mắt lại cả.
Điều đáng sợ nhất là anh còn vừa hát bài ca chiến đấu vừa tăng tốc độ
Cả quán bar lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng Tần Minh dùng con dao nhỏ đâm “phập phập” vào mặt bàn, tốc độ đó đã đạt đến mức rối mắt rồi.

Mỗi một lần xuống dao đều như đâm vào tim của anh Thiết Tử vậy, anh ta cảm thấy sợ hãi rồi.

“Đây là một kẻ tàn nhẫn.” Sắc mặt anh Thiết Tử trở nên lạnh lùng, anh ta thầm nghĩ: “Mình không phải là đối thủ của anh ta.
Cuối cùng, Tần Minh hát bài ca chiến đầu xong, anh thu con dao lại và chậm rãi giơ tay trái lên, không hề có chút vết thương nào cả!
Hơn nữa còn tốt hơn nhiều so với mặt bàn có sáu lỗ nhỏ với độ sâu đủ một inch do con dao kia đâm vào, và còn lành lặn hơn nhiều so với anh Thiết Tử – người đâm chưa sâu tới một inch mà còn bị đổ máu.

"Oaaaa!"
Trong quán bar, không biết là ai thốt lên một tiếng kinh ngạc, thậm chí còn vỗ tay.
Ngay cả tên phương Tây đang ôm cô ả dễ dãi kia cũng điên cuồng vỗ tay và hú hét: “Đàn ông đích thực, anh đúng là đàn ông đích thực, đàn ông Trung Quốc ngầu quá!” "Anh chàng đẹp trai, hẹn hò không? Người ta 36D đó, người khác muốn bao đêm cũng phải mất hai nghìn tệ, đêm nay tôi miễn phí cho anh.” “Chàng trai này được đấy nhỉ, quả nhiên là người có bản lĩnh cao cường.” “Trời ạ, hôm nay được mở mang tầm mắt rồi, thằng nhóc này cũng ra gì đấy” “Ha ha, cái tên Thiết Tử kia nhận thua rồi, còn tưởng anh ta tài giỏi thế nào, thằng nhóc này cũng không tồi.
Tần Minh đã giành thắng lợi một cách đầy khí phách, ngón tay của anh Thiết Tử vẫn đang chảy máu, khí thế của hai bên đã không còn tương xứng nữa.

Tần Minh đến gần anh Thiết Tử và nói nhỏ: “Nói với Niên Lão Lục, sắp có vụ làm ăn lớn
Anh Thiết Tử ôm bàn tay bị thương, anh ta cúi đầu đi về phía phòng làm việc phía sau quán bar.

Một lát sau, quán bar khôi phục lại trật tự, Niên Lão Lục sai một đàn em thân cận đến mời Tần Minh.

“Anh Tần, tôi là trợ lý của đại ca Niên, tên là lão Bạch, anh cứ gọi tôi là Tiểu Bạch.

Đại ca của chúng tôi có lời mời.
Tần Minh nhận ra anh ta, lần trước lúc xử Vương Hữu Tài, người đàn ông này đi bên cạnh Niên Lão Lục.
Tần Minh chỉ vào Liêu Thanh Tuyền và nói: “Cô ấy là giáo viên của tôi, anh hãy tìm vài người trông cô ấy.
Lão Bạch vẫy tay, hai cô em của quán bar lập tức đỡ Liêu Thanh Tuyền đã say khướt đi theo sau Tần Minh, nhưng lúc đến phòng làm việc của đại ca Niên, bọn họ lại không cho cô ta vào mà chờ ở bên ngoài cách một lớp cửa kính.
Tần Minh khá hài lòng với sự sắp xếp này, Liêu Thanh Tuyền nằm trong phạm vi tầm mắt của anh, hiển nhiên là người tên lão Bạch này rất biết cách đoán suy nghĩ của người khác.
Trong phòng làm việc của Niên Lão Lục, anh Thiết Tử đang quỳ trên mặt đất, cả ngón tay đã bị chặt đứt lìa, anh ta đau đớn cầm lấy ngón tay, cởi quần áo ra gói lấy ngón tay đang chảy máu.

Mà bên cạnh có một xô nước muối ớt đang ngâm một chiếc roi da.
Hai tên đàn em Hoàng Mao và Hồng Mao, người lúc đầu đã quấy rầy Tần Minh cũng chịu cảnh ngộ tương tự.

Bọn họ cũng bị chặt đứt một ngón tay, bị lột trần và quỳ trên mặt đất.
Sau khi thấy Tần Minh bước vào, Niên Lão Lục lập tức vui vẻ đứng dậy chào hỏi: “Được anh Tần ghé thăm quả là vinh hạnh cho quán bar nhỏ này của tôi.


Anh Tần, khiến anh mất vui là lỗi của tôi.

Tôi giao ba thằng nhãi có mắt như mù này cho anh Tần, anh Tần muốn xử lý chủng thế nào?"
Niên Lão Lục thật sự sợ hãi, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Minh, ông ta đã biết Tân Minh quen biết với Hầu Khánh.

Người như Hầu Khánh không phải là người mà Niên Lão Lục có thể đắc tội.
Lần thứ hai tận mắt nhìn thấy Tần Minh, không ngờ anh lại có tổ chức riêng, xử gọn ông chủ lớn Vương Hữu Tài của mình chỉ trong chớp mắt, sau đó Trương Quân Đống cũng bị người ta xử lý.

Ông ta cũng đã điều tra ra được nguyên nhân, chính là vì anh em tốt của Trương Quân Đống quấy rối Tân Minh, Trương Quân Đống đã bị cảnh sát bắt ngay tại nhà.
Niên Lão Lục biết, hễ là người đắc tội với Tân Minh thì anh đều sẽ nhổ cỏ tận gốc, thậm chỉ còn không cho cơ hội trở mình.
Trước mặt Tần Minh, Niên Lão Lục thấy rất thấp thỏm bất an.

Sau khi biết được đàn em của mình đã chọc giận Tần Minh, ông ta rất hối hận và phiền muộn, thật sự là suýt nữa khiến ông ta sợ đến nỗi phát bệnh tim.
Vì thế ông ta mới làm vậy để Tần Minh trút giận.
Tần Minh nhìn Niên Lão Lục, thân hình mập mạp vì ăn nhiều, miệng đầy răng vàng, cười mim như muốn lấy lòng anh.

Nếu ông ta biết anh đã không còn những thế lực đó thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
Liệu có còn vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh như lần gặp mặt đầu tiên không? Nhưng Tần Minh sẽ không bận tâm đến vấn đề này, anh cầm cây roi da trong thùng nước muối ớt, quất mạnh một cái lên người anh Thiết Tử đang quỳ trên đất.

Đừng coi thường cây roi này, nó đã được ngâm ớt và nước muối, cộng với lực của Thần Minh thì một roi thôi cũng đủ trầy da rách thịt rồi, sau đó sự kích thích của ớt và nước muối sẽ khiến cả phần lưng nóng rát, vô cùng đau đớn.
Còn tên Hoàng Mao và Hồng Mao kia lại bị quất đủ năm roi, chúng bị đánh đến khi bọn chúng kêu gào thảm thiết, không ngừng la hét.

Bởi vì hai tên này đều đấm Tần Minh một cú, đương nhiên anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng.
Sau khi đã đánh sướng tay, Tần Minh ném roi sang một bên và nói: “Được rồi, đến bệnh viện nối ngón tay lại đi.
Anh Thiết Tử đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, anh ta cầm ngón tay của mình bỏ vào túi đá rồi cúi người chào Tần Minh: “Anh Tần, kẻ hèn này có mắt không tròng nên đã đắc tội với anh, cảm ơn đại ơn đại đức của anh Tần.

Còn Hoàng Mao và Hồng Mao thì dứt khoát quỳ xuống đất dập đầu Tần Minh như lạy ông nội, sau đó cũng vội vàng đến bệnh viên.
Đám người này chỉ là tép riu, chỉ cần dạy dỗ chúng một bài học là được, không cần quá tàn nhẫn.

Đây là địa bàn của Niên Lão Lục, Tần Minh đến để bàn chuyện làm ăn.
Tần Minh ngồi xuống, trợ lý lão Bạch nhanh chóng đưa xì gà tới.

Tần Minh xua tay từ chối, anh nói thẳng vào vấn đề chính: “Nhà họ Nhiếp phá sản rồi, hẳn là ông cũng biết đúng không?”
Niên Lão Lục không dám ngồi xuống, ông ta đứng trước mặt Tần Minh và nói: “Vâng, tôi không qua lại với người trong giới kinh doanh nhiều cho lắm, nhưng chuyện của nhà họ Nhiếp quá xôn xao nên tôi cũng có nghe loáng thoáng.
Tần Minh nói: “Vì một vài lý do nên tôi không dùng người của mình được.

Tôi để ông đi giải quyết chuyện này tìm Nhiếp Hải Đường của nhà họ Nhiếp cho tôi, ông ra giá đi
Niên Lão Lục nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy hơi yên tâm hơn, hóa ra là tìm người chứ không phải những hành vi mang tính "chiếm đoạt" như bắt ông ta phục tùng hoặc về dưới trưởng của anh, trái tim đang treo lơ lửng của ông ta cũng yên tâm trở lại.
Niên Lão Lục suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh Tần, Niên Lão Lục tôi có không ít bạn bè trên khắp hai miền Nam Bắc, nhưng dù sao diện tích lãnh thổ Hoa Hạ của chúng ta cũng rất rộng lớn, muốn tìm cũng phải có phương hướng chứ? Nếu không thì chẳng khác nào mò kim đáy bể cả
Tất nhiên là Tần Minh biết đây là chuyện khó như mò kim đáy bể, nói không chừng nhà họ Nhiếp đã ra nước ngoài, như vậy càng khó tìm hơn.

Tần Minh lên tiếng: “Vậy thì cứ mò kim đáy bể đi, tìm kiếm trên toàn cầu, ông ra giá đi
Niên Lão Lục suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Khoảng mười triệu.
Tần Minh kinh ngạc nhìn Niên Lão Lục, đất đến vậy sao? Bây giờ đã là thời đại của công nghệ thông tin và Internet, ai ai cũng lên mạng và còn để lại dấu vết.

Tất nhiên là có rất nhiều người cùng họ cùng tên, phải người đi tìm cũng đâu có tốn kém bảo nhiêu đâu ?
Niên Lão Lục cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Tần Minh thì vội vàng lau mồ hôi, ông ta giải thích: “Anh Tần, đôi khi nhờ vả chút quan hệ quả thực mất không ít tiền.

Mười triệu ấy tôi thật sự không lấy đắt cho anh đâu, hơn nữa tôi cũng không dám làm vậy.
Tần Minh nói một cách thẳng thắn: “Được, cho tôi số tài khoản ngân hàng của ông, tôi chuyển cho ông mười triệu.

Ông điều tra và sàng lọc trong phạm vi toàn cầu, nhanh chóng tìm ra người cho tôi.”
Niên Lão Lục nuốt nước bọt, hào phóng quá, chuyển luôn mười triệu cơ đấy.
Mặc dù Niên Lão Lục có chút quyền lực và tiền tài, gần đây vừa mới mở rộng kinh doanh, nhưng một năm cũng chưa kiểm được mười triệu.

Lúc này ông ta nhìn Tần Minh như một ông chủ lớn giàu có, không hổ là người có thể dễ dàng xử được thế lực ngầm ở thành phố Quảng.

Thân phận bí ẩn khó đoán, vung tay cũng rất hào phóng.
Sau khi bàn bạc xong, Tần Minh đứng dậy rời đi, anh lại nhìn thấy Liêu Thanh Tuyền đã say mèm, ngủ gà ngủ gật ở bên ngoài.
Liêu Thanh Tuyền nói: “Nói bậy, xung quanh không có người, toàn là con khỉ Tôn, bọn chúng biết thuật phân thân đó, hì hì.
Tần Minh công Liêu Thanh Tuyền đi cả một đoạn đường nên rất mệt mỏi, anh bất lực nói: “Được được được, đến nhà rồi, cô giáo nghỉ ngơi cho tốt nhé.
Tần Minh ném người lên giường, lúc anh chuẩn bị rời đi thì Liêu Thanh Tuyền đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, cô ta ôm vào bộ ngực mềm mại của mình và nói: “Ứ, không cho cậu đi, đêm nay cậu phải ngủ cùng tôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận