Thiếu Gia Ngông Cuồng


Nhóm trai xinh gái đẹp qua được vòng phỏng vấn đầu tiên chen nhau đi vào phòng múa số ba, nhưng lại nhìn thấy Mộc Tư Thuần đang xoạc chân còn Tần Minh thì ngồi trên ghế giám khảo, còn là vị trí bên cạnh cô Liêu, thật sự quá đáng ghét.
Giám khảo Quản Ninh giận dữ quát to: "Hai người đúng là không biết xấu hổ, cút ra ngoài, đây là nơi cá nhân, Tiểu Lệ, gọi bảo vệ của tòa nhà lên đây.

Loại người không nâng cao năng lực của bản thân, chỉ biết bám dai như đỉa giống các người sẽ không có bất cứ cơ hội nào đâu.”
Phòng múa số ba thoáng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, mấy người trẻ tuổi vào vòng trong đều nhìn nhau, không ngờ hai người lại cổ chấp như vậy, còn muốn gây chuyện nữa?
Ba giám khảo khác thì khá bình tĩnh, tiến lên khuyên nhủ: “Chàng trai trẻ, cậu làm như vậy là không đúng rồi.

“Nếu cậu thật sự muốn làm lớn chuyện thì không có lợi cho các cậu đậu.

“Lát nữa bảo vệ lên, cậu thật sự muốn vào sở cảnh sát ư? Nếu em gái này thật sự có năng lực, sáng mai đến sớm một chút cũng thế thôi.” “Chàng trai, tôi khuyên cậu mau đi ra ngoài đi, bây giờ là xã hội pháp trị, cậu quấy rối cũng vô ích thôi.”
Nghe lời khuyên của mấy giám khảo, Tần Minh chỉ cười nhạt, nói: “Không vội, tôi ở đây đương nhiên có lý của tôi.”
Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh bình tĩnh như vậy thì trong lòng cũng bồn chồn, Tần Minh có lý gì? Có cách gì? Cô ta cảm thấy Tần Minh muốn trút giận cho mình, trong lòng đương nhiên thấy vui, cô ta thích được người khác cưng chiều nhất.
Nhưng trông Tần Minh cũng không có cách gì? Thật sự muốn đánh nhau à?
Nếu Tần Minh bị thương, cô ta nghĩ chắc chắn chị và ba mẹ sẽ trách mình.
Tần Minh tỏ vẻ ông đây hống hách ngang ngược, kết hợp với khí thế bá đạo của anh, đám người này còn là kiểu miệng hùm gan sửa, không thể làm gì được anh, chỉ với việc khi nãy Tần Minh hắt cà phê vào người phụ nữ bơm ngực kia, họ đã biết Tần Minh không dễ trêu vào rồi.


“Con khốn cô đúng là mặt dày!” Có người chuyển hướng nhằm vào Mộc Tư Thuần.

“Bị người ta đuổi ra ngoài còn mặt dày đến phỏng vấn, thật sự tưởng mình là nhân vật lớn sao?” “Cô còn nói người khác chen hàng là không biết xấu hổ, vậy cô quấy nhiều trật tự phỏng vấn của chúng tôi thì biết xấu hổ à? Hả?” “Đang nói chuyện với cô đó, cô có nghe thấy không? Vờ câm điếc cho qua chuyện à, phì."
Đương nhiên Mộc Tư Thuần biết những người này đang mắng mình, nhưng cô không biết nên cãi lại thế nào, cô chỉ tin tưởng Trần Minh.
Tần Minh thấy Mộc Tư Thuần bị người ta mắng thì cao giọng nói: “Mấy người chớ để người phụ nữ ngực giả và bạn của cô ta dắt mũi, nếu không lát nữa đừng hối hận.
Mấy cô gái nhìn nhau, trong lòng lại không thấy thế, khi nãy ả bơm ngực kia khoe khoang giám khảo là anh họ của cô ả, đây là người có chỗ dựa, đương nhiên họ phải thân thiết gần gũi hơn, làm thân một chút, tạo thành một nhóm nhỏ.
Cô Liêu có rất nhiều chương trình, cái này không tham gia được còn có thể tham gia cái khác, chỉ cần đứng vững trong công ty, có một vị trí thì không sợ bị sa thải.

“Chúng tôi hối hận cái gì? Hai kẻ hèn hạ các người đúng là lập dị, không được chọn còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, xông vào phòng múa? Thế mà các người cũng nghĩ ra được.” "Anh còn hắt cà phê làm bẩn quần áo chị Na của chúng tôi.

Anh xong rồi, bộ quần áo kia là thương hiệu nổi tiếng, một cái hơn ba ngàn đấy." "Hôm nay xem như đã biết cái gì gọi là mặt dày vô địch thiên hạ rồi.” “Chụp lại, chụp dáng vẻ ngang ngược của họ lại, để cư dân mạng xem thử đồ để tiện trông như thế nào” “Sao bảo vệ còn chưa đến?”
Tần Minh thấy bạn của cô gái bơm ngực muốn chụp ảnh thì sao còn nhịn được nữa? Anh đi tới cầm lấy điện thoại, giơ cao lên khiến cô ta với không tới, anh uy hiếp lần nữa: “Nếu nói đến tổ chất thì cô vẫn không xứng đâu, tôi cho cô biết, tôi đến nơi này hoàn toàn không có vấn đề gì cả."
Lúc này có bốn bảo vệ đi vào từ bên ngoài phòng múa, hỏi: “Xảy ra chuyện gì, ai gây chuyện thế?"
Giám khảo Quản Ninh kia đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được bảo vệ đến, anh ta lập tức tự tin hơn, cáu gắt chỉ vào Tần Minh: “Chính là cậu ta, tên nhóc nghèo này không biết ở đâu chui ra, đuổi người ra ngoài đi.


Thật là, cánh rừng lớn loại chim nào cũng có, chỉ là một tên quê mùa mà thôi, cậu tưởng như vậy có thể giúp cô ta ở lại à? Nơi này do tôi quyết định, cút"
Mấy cô ả đến phỏng vấn thấy Quảng Ninh nói hùng hồn như vậy thì nhao nhao nịnh nọt: “Giám khảo Ninh ngầu quá.

“Thật có khí phách, nên dùng biện pháp cứng rắn với loại người thối nát này.

“Lất nữa cử ném thẳng ra ngoài luôn đi, nhìn anh ta cũng là kiểu nghèo hèn, da thỏ thịt dày, chịu được đòn đấy, các anh bảo vệ cử thoải mái.
Câu này là đang ám chỉ bảo vệ hãy đánh cho Tần Minh một trận
Bốn nhân viên bảo vệ lập tức bao vây Tân
Minh, đề phòng anh phản kháng.
Mộc Tư Thuần quýnh lên, bước tới kéo Tân Minh, nói: “Anh rể, hay là bỏ qua đi, em nhịn cục tức này là được."
Vừa nãy ả bơm ngực không ở đây, cô ta thay quần áo xong thì đi vào, phẫn nộ chỉ vào mũi Tần Minh mắng: “Bỏ qua? Chuyện này mà bỏ qua được à?”
Cô ta cầm bộ quần áo bị Tần Minh làm bẩn lúc nãy rồi giận dữ nói: “Quần áo của tôi là đồ hàng hiệu, một bộ có giá hơn ba ngàn tệ, bây giờ bẩn hết rồi phải đền tiền, không đến được thì đừng hòng đi đâu.”
Tần Minh châm chọc ngược lại: “Cô nói cứ như cô làm bẩn quần áo của bạn tôi thì không cần đền tiền cho bộ quần áo của cô ấy ý.
Người phụ nữ bơm ngực khinh thường bảo “Anh là một thằng nghèo hèn, cô ta không phải cũng là kẻ nghèo hèn sao? Cô ta mặc đồ hàng nhái trên Taobao, quần áo tôi là hàng hiệu chính tông, có thể so sánh được chắc?”
Mộc Tư Thuần phát cáu, cô sẽ mặc đồ hàng nhái sao?

Nhưng Tần Minh đè tay cô lại, chậm rãi lấy thẻ ban giám khảo Liêu Thanh Tuyền đưa cho từ trong túi ra, đeo vào cổ rồi đáp lại: “Không vội, cứ từ từ.

Ừm...!anh bảo vệ à, tôi là giám khảo đặc biệt, tôi không gây rối, các anh có thể về rồi.”
Mọi người đều giật mình, thật sự là thẻ bạn giám khảo kìa, mà thẻ ban giám khảo thì không phải ai cũng có thể có.

Thẻ này là do công ty phát và giao cho giáo viên dạy múa có kinh nghiệm, sẽ không bán lại cho người khác.

Bốn giám khảo đều có thể, không ai đánh mất, vậy thẻ của Tần Minh từ đâu ra?
Không ngờ Tần Minh lại là giám khảo đặc biệt?
Mộc Tư Thuần sững sờ, thì ra chính vì nguyên nhân này nên Tần Minh mới tự tin như vậy.

Tuy cô thấy khó hiểu sao Tần Minh lại trở thành ban giám khảo, nhưng cô cũng không quan tâm nữa, dù sao bây giờ cô đã có thể danh chính ngôn thuận đứng ở đây.
Những cô gái công kích Mộc Tư Thuần vừa rồi đều chết lặng, chuyện gì thế này? Còn có cả giám khảo đặc biệt nữa sao?
Vậy là họ vừa đắc tội một giám khảo đặc biệt? Không phải là tự lấy đá đập vào chân mình ư? Lát nữa Tần Minh loại họ chẳng phải sẽ kết thúc rồi sao?
Tần Minh nhìn vẻ kinh ngạc của mọi người thì thầm nói trong lòng: “Không ngờ ông đây cũng là giám khảo phải không?"
Quản Ninh ngày người, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ta chưa được nghe nói tới, chẳng lẽ còn phải để tên này ngồi ngang hàng với mình sao? Anh ta là giáo viên múa lâu năm, nhìn dáng người Tần Minh không giống vũ công, anh ta khinh thường làm bạn với loại giẻ rách như này.
Anh ta chợt quát: “Đó là đồ giả, tôi chưa nghe cô Liêu nói tới bao giờ.


Cậu nhóc, cậu ăn cắp thẻ giám khảo ở đâu đấy? Cậu cho rằng làm vậy là có thể lừa được chúng tôi sao?"
Người phụ nữ bơm ngực hùa theo ngay: “Đúng, anh là đồ ăn trộm.”
Hai người bạn của ả ta cũng phụ hoạ: “Đúng đó, tên này là kẻ trộm, bảo vệ, đuổi họ ra ngoài đi.

Không, còn phải báo cảnh sát đến bắt trộm nữa.

"Anh xem anh có giống ban giám khảo không? Anh biết múa không? Xoạc chân tôi xem nào?" “Người ngoài nghề trộm được tấm thẻ thì là ban giám khảo à? Cười chết mất.

Anh còn mạo danh ban giám khảo để người phụ nữ này qua vòng phỏng vấn hả? Mạch não gì vậy, anh bị điên đúng không? Coi chúng tôi là kẻ thiểu năng à?” “Ha ha ha, không phải anh thực sự cho rằng làm giám khảo thì chỉ cần một tấm thẻ thôi đấy chứ? Không có não.
Ba vị giám khảo vẫn luôn giữ im lặng còn lại cũng nhíu mày, đúng là không phải ai cũng làm được ban giám khảo, phải có mắt nhìn và trình độ chuyên môn.
Những giáo viên dạy múa chuyên nghiệp như họ thậm chí không cần thẻ, khi đi vào cũng vẫn được tôn trọng, vì danh tiếng của họ đã đủ nói lên tất cả.
Họ không tin Tần Minh có được tấm thẻ ban giám khảo này một cách bình thường.
Bảo vệ của toà nhà lúng túng, cũng không thể bảo những người này chứng minh nguồn gốc thẻ ban giám khảo của mình được đúng không?
Lúc này, Liêu Thanh Tuyền cầm theo một xấp tài liệu bước vào, cô ta thấy mọi người trong phòng múa đang đứng cãi nhau thì hỏi: “Sao thế? Mọi người đang tranh cãi vấn đề gì vậy?”
Quản Ninh lập tức mách lẻo: “Cô Liêu, có người giả danh ban giám khảo chúng ta, chúng tôi đang định đuổi cậu ta đi, nhưng da mặt người này dày lắm, kiên quyết nói.
Liêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn Tần Minh, không đợi Quản Ninh nói xong đã lên tiếng: “Ồ, cậu ấy là Tần Minh, là tôi gọi cậu ấy tới làm ban giám khảo, không sao, cậu ấy cùng chúng ta tham gia cuộc phỏng vấn lần này.”
Mọi người xung quanh đều im lặng, Tần Minh...!thật sự là ban giám khảo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận