Phó giám đốc La thông báo xong, lập tức rời khỏi văn phòng.
Cô Dương đại diện cũng mượn cớ rời đi.
Tần Minh nhìn hai người lần lượt rời đi thì cảm giác hơi lạ.
Anh lặng lẽ bám theo cô Dương tới tầng hầm để xe của tòa nhà này.
Tần Minh cho rằng mình chưa quen đường nên mới đi được mấy bước đã lạc mất người.
"Cô ta đi đâu rồi?" Tần Minh đang chán nản thì nghe có tiếng cười vang lên.
Anh lập tức hãng như đánh tiết gà, lấy điện thoại di động ra và mở chức năng quay video, vừa ghi hình vừa tìm người.
Quả nhiên, anh nhìn thấy phó giám đốc La và cô Dương đang ôm nhau trong góc khuất.
Phó giám đốc La đã cao tuổi nhưng vẫn sung sức, ôm lấy dáng người thướt tha của cô Dương, mặt cũng vùi vào trong ngực cô ta liếm không ngừng, vừa liếm vừa cởi quần của cô ta ra: "Cưng à, có nhớ anh không? Anh thì nhớ em muốn chết."
Tần Minh nhíu mày: "Cô Dương này cũng phải ba mươi mấy tuổi? Trông cô ta cũng bình thường thôi mà.
Phó giám đốc La thật hãng hải."
Cô Dương lo lắng hỏi: "Ở đây có lắp camera không?"
Phó giám đốc La cười ha ha: "Góc này thì làm gì có camera chứ? Anh có lột sạch em cũng chẳng ai biết đâu.
Tiến vào rồi." "A..!" Cô Dương bị đè lên vách tường, phát ra âm thanh dâm đãng và nói: "Anh còn thích em sao? Liêu Thanh Tuyền trẻ trung xinh đẹp, bây giờ lại đang khủng hoảng kinh tế, hợp đồng bị gài bẫy, bị kế hoạch của anh siết chặt.
Tối nay anh sẽ có cơ hội chiếm được cô ta rồi."
Phó giám đốc La vừa vận động vừa nói: "Cô ta đương nhiên là tuyệt vời rồi.
Hì hì, anh thèm muốn cô ta từ lâu, không có sự giúp đỡ của em thì anh thật sự không dễ tóm được cô ta đâu.
Em có công lớn nhất đấy."
Hai người đang hưng phấn, không hề phát hiện ra chỗ lối rẽ có một bàn tay và một chiếc điện thoại Huawei nghìn tệ thò ra, ống kính được phóng to, trên hình ảnh có thể thấy rõ được thân phận của hai người.
Tần Minh mới quay được năm phút, đã thấy phó giám đốc La chợt dừng lại và kéo quần, thắt dây lưng.
Cô Dương cũng mặc lại quần áo.
Sau đó ông ta đưa cho cô Dương một lá thư, bên trong là hai xấp tiền mặt dày.
Tần Minh thầm cười lạnh: "Đúng là thu hoạch bất ngờ.
Hóa ra các người cấu kết với nhau, muốn hại cô giáo Liêu.
Dù sao cô ấy cũng từng nấu hai bữa sáng cho tôi, tôi không thể không bảo đáp bữa cơm đó được."
Anh cất điện thoại và quay lại văn phòng, chỉ thấy Liêu Thanh Tuyền ngồi trên sô pha, hai tay ôm đầu, mái tóc đen rủ xuống che khuất gương mặt.
Cô ta đã hết cách rồi.
Chị trợ lý bên cạnh cũng chẳng giúp được gì.
Bây giờ bọn họ bị lừa ký vào một hợp đồng rất tệ hại, rất khó giải quyết.
Dương Bách Tú – nhân vật mới nổi trong giới giải trí có số lượng người theo dõi trên trang web cao.
Bởi vì cô giáo Liêu chưa chuyển nốt tiền nên anh ta từ chối tham dự tiết mục biểu diễn của cô ta.
Nhưng cô giáo Liêu đã ký hợp đồng với đài truyền hình là phải có ngôi sao Dương Bách Tú này biểu diễn hơn hai mươi show, bằng không sẽ xem như vi phạm hợp đồng, sẽ phải trả khoản tiền vi phạm hợp đồng cực lớn.
Nếu có thể mượn được tiền, trước đây Liêu Thanh Tuyền đã không cần tìm tới tên hảo sắc Mã Bắc Dương vay tiền mở công ty, cuối cùng vẫn phải nhờ Tần Minh âm thầm giúp đỡ.
Cho nên bây giờ cô ta chẳng còn cách nào cả.
Anh nhớ trước đây khi Liêu Thanh Tuyền nghèo cũng quét thẻ tín dụng ngân hàng như điên, trong đầu chỉ mong trở thành người đàn bà giàu có, ngược lại nợ mất hai, ba trăm nghìn.
Chắc hẳn cô ta có tiếng là không trả được tiền, cho nên mới khó vay mượn như vậy.
Hơn nữa, ngôi sao lớn Dương Bách Túi yêu cầu ba mươi triệu không phải là con số nhỏ, đó là con số cực lớn với phần lớn mọi người.
Tần Minh phất tay ra hiệu cho trợ lý ra ngoài trước.
Anh rót cốc nước cho Liêu Thanh Tuyền rồi nói: "Cô giáo Liêu, bọn họ cấu kết với nhau hãm hại cô." "Tôi biết." Liêu Thanh Tuyền chán nản: "Nhưng đã quá muộn rồi.
Hợp đồng đã ký, chúng tôi chỉ có thể làm theo hợp đồng thôi."
Tần Minh nói: "Cô giáo Liêu, em có thể giúp cô."
Liêu Thanh Tuyền lắc đầu: "Không, Tần Minh, cậu không giúp được tôi đâu.
Phía sau cô Dương chính là giải trí Tinh Hoàng.
Công ty bọn họ nổi tiếng có seeding lớn mạnh, giỏi khống chế dư luận, trong tay còn có truyền thông riêng, số lượng nick nhân vật công chúng đã xác minh quá nhiều, rất dễ bôi nhọ danh tiếng của một người." "Quan hệ của phó giám đốc La cũng rất vững chắc.
Ông ta là họ hàng của thị trưởng, còn là cán bộ lâu năm.
Nếu ông ta căn cứ vào hợp đồng để xử lý, chúng ta chắc chắn không thể động tới chức vụ của ông ta được.
Tần Minh nghe Liêu Thanh Tuyền nói vậy, mới ý thức được có ta đang phiền não tới mức nào.
Thảo nào tối qua cô ta tới quán bar uống say, chắc hẳn đang phải chịu áp lực rất lớn.
Mà "chứng cứ trong tay anh dường như chẳng thể làm gì được bọn họ, nhiều lắm cũng chỉ là một bê bối quan hệ bất chính.
Tần Minh chợt nảy ra một ý nghĩ, hay là dùng tới lực lượng của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ?
Không, anh nhanh chóng lắc đầu.
Đã là đàn ông thì nói được phải làm được.
Nếu đến giờ mới hai ngày đã mặt dày quay trở lại hưởng thụ tài sản và quyền lợi cao nhất này, chẳng phải sẽ khiến Thường Hồng Hi xem thường mình à?
Tần Minh anh không phải là kẻ hèn nhát, không có sự trợ giúp của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, anh vẫn có thể làm được chuyện mình muốn làm.
"Cô giáo Liêu...!Tần Minh còn muốn nói gì đó.
Chợt có người đẩy cửa văn phòng ra.
Quản Ninh và một đám giáo viên múa bước vào rất khí thế.
Liêu Thanh Tuyền mệt mỏi hỏi: "Sao vậy?"
Một nữ giám khảo hỏi: "Cô giáo Liêu, có phải...!Dương Bách Tú vẫn không thể tham gia?"
Một nam giám khảo khác nói: "Nếu anh ta không thể tham gia, vậy chẳng phải chúng ta đã vi phạm hợp đồng với đài truyền hình sao? Thế thì phải đền tiền vi phạm hợp đồng rất lớn đấy."
Quản Ninh lo lắng hỏi: "Không đầu, chắc cô giáo Liêu có thể xoay được tiền chứ?"
Liêu Thanh Tuyền nói: "Tôi sẽ nghĩ cách.
Mong mọi người yên tâm, tiết mục chắc chắn sẽ được tiến hành đúng theo lịch trình diễn tập.
Chúng ta vẫn còn thời gian.
Tạm thời cứ bảo nhân viên khác thế chỗ, tôi sẽ cố gắng hết sức về chuyện của Dương Bách Tú."
Quản Ninh cao giọng: "Đã là lúc nào rồi mà cô còn lừa chúng tôi? Liêu Thanh Tuyền, nếu cô không giải quyết được chuyện này, công ty vừa khai trương sẽ phải đóng cửa, còn bị thua lỗ không ít, đúng không?" "Tôi đã nói từ đầu rồi, không cần mời nam minh tinh có lượng fan lớn như vậy, quá phí tiền" "Đúng vậy, rất nhiều diễn viên lão làng cũng không tệ, còn không tốn nhiều tiền." "Giờ thì hay rồi! Vai nam chính vắng mặt, đài truyền hình sẽ không cho chúng ta lên sóng, chúng ta bận rộn có ích gì?"
Vẻ mặt Liêu Thanh Tuyền khó coi.
Anh ta nói không sai, nhưng chẳng phải cô ta đang nghĩ cách à?
Chỉ có điều mọi người thấy Liêu Thanh Tuyền im lặng như vậy thì đều cảm thấy công ty không thể hoạt động tiếp được nữa, vậy chẳng phải bọn họ đều làm việc vô nghĩa sao?
Tần Minh trấn an mọi người: "Mong mọi người yên tâm, tôi và cô giáo Liêu chắc chắn sẽ nghĩ ra cách.
Xin mọi người hãy tin tưởng chúng tôi."
Quản Ninh là người đầu tiên khó chịu, mắng: "Tin tưởng cậu gì chứ? Cậu chỉ là một thắng nhóc thổi tha chẳng biết từ đầu chui ra.
Cậu có cách quái gì? Cậu là họ hàng của cô giáo Liêu? Hả? Cậu tới tham dự cho vui còn tưởng mình là nhân vật lớn chắc? Em họ tôi có gì kém hơn Mộc Tư Thuần? Ngực con bé giả thì sao nào? Lãnh đạo người ta thích ngực to đấy."
Quản Ninh chợt ngang ngược nói: "Được rồi, tôi không làm nữa, người nhà các cô cứ ở đây mà chơi.
Dù sao cũng chẳng làm được bao lâu nữa, tôi muốn được thanh toán tiền lương nửa tháng này"
Liêu Thanh Tuyền nhíu mày.
Cho dù Quản Ninh hơi tệ, nhưng trình độ và kỹ thuật múa của anh ta vẫn tốt, công ty cần nhân tài như anh ta.
"Tôi cũng không làm nữa, làm cũng chỉ uống công thôi." "Tôi cũng nghỉ việc.
Cô giáo Liêu, chúng tôi đều muốn đặt cược lớn cho vụ lần này, kết quả thậm chí còn chẳng có cơ hội lên sân khấu...
Những giáo viên và giám khảo đều liên tục đòi từ chức khiến Liêu Thanh Tuyền càng rối hơn.
Trước đây cô ta trả lương cao mời bọn họ về là định làm lớn một lần, giờ đột nhiên phát hiện ra mọi chuyện khó khăn như vậy.
Cô ta vốn phải chịu áp lực cực lớn, bây giờ ngay cả đồng nghiệp cùng làm cũng muốn rời đi.
Liêu Thanh Tuyền không kìm chế được cảm xúc, nổi nóng: "Tôi bảo đảm với mọi người là chắc chắn có thể thương lượng xong tối nay.
Nếu tôi không thương lượng thì chúng ta rời đi, được không?"
Đám người Quản Ninh nhìn nhau rồi nói: "Được, chúng tôi chờ tin tức của cô tối nay.
Nếu thành công, chúng tôi sẽ không đi nữa."
Sau khi nói chuyện thỏa đáng, các giám khảo liên quan đều đi ra ngoài.
Tần Minh lại không đi.
Liêu Thanh Tuyền thở dài và ôm mặt nói: “Tần Minh, cậu đừng cậy mạnh nữa.
Sao một đứa trẻ như cậu có thể làm được chuyện này chứ? Cô giáo là người lớn, phải tự giải quyết vấn đề của mình.
Cậu chẳng có lý do gì để giúp tôi nữa, cậu cũng đi đi."
Tần Minh nghe Liêu Thanh Tuyền nói chuyện lạnh lùng như vậy thì thấy nghẹn lòng.
Anh cho rằng mình rất thân thiết với Liêu Thanh Tuyền, nhưng vào lúc cô ta cần giúp đỡ, lại từ chối sự giúp đỡ của mình là sao?
Tần Minh thở dài và đi ra ngoài.
Nhưng anh vừa rời đi, Liêu Thanh Tuyền lại đau khổ che mặt và khóc nghẹn ngào, lẩm bẩm: "Tần Minh, tôi không làm được, cậu giúp tôi càng nhiều, tôi càng dễ lạc mất phương hướng.".