Thiếu Gia Ngông Cuồng


“A lô, ông Thiết, là tôi đây, ông La, kiếm mấy tên tàn nhẫn độc ác tới khách sạn Tinh Lạc, tôi muốn xử một người.

Không có lai lịch gì đâu, cậu ta chỉ là một thằng nghèo nàn giẻ rách, chạy bàn ở khách sạn thôi.”
Khi nghe thấy phó giám đốc La gọi người xử Tần Minh, Liêu Thanh Tuyền sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt.
Cô ta biết Tần Minh chỉ là một sinh viên nghèo bình thường, luận ô dù không có ô dù, luận bối cảnh thì không có bối cảnh, luận tiền bạc cũng không có tiền, anh chỉ có chút khí phách và dũng cảm, sao có thể thắng được phó giám đốc La chứ?
Tới lúc đó đối phương nhiều người, hai bên mà đánh nhau, dù Tần Minh có mạnh đến đầu cũng không thể đánh lại.
Cô ta vội vàng kéo Tần Minh: “Tần Minh, cậu đi mau đi.

Tôi ghi nhận lòng tốt của cậu, tôi sẽ tự giải quyết, cậu làm vậy chỉ khiến mình chịu thiệt thôi.”
Phó giám đốc La cười khà khà: “Muốn đi hả? Cậu biết tôi là ai không? Cậu đi được không?
Đi ư? Một tên chạy bàn nghèo nàn giẻ rách, mở miệng là bêu xấu tôi, còn quấy rầy hứng thú của tôi, cậu là cái thá gì?”
Liêu Thanh Tuyền cười xòa: “Phó giám đốc La, cần gì phải nổi nóng chứ? Cậu ấy là học sinh của tôi, không biết nhìn xa trông rộng, tư tưởng hơi cấp tiến nên hiểu lầm ông.

Tôi mời ông ly rượu này để xin lỗi, mong ông khoan dung bỏ qua cho cậu ấy.”
Liêu Thanh Tuyền nói rồi tự rót một ly rượu Mạo Đài nhỏ cho mình, uống một hơi uống can.
Tần Minh muốn ngăn cản nhưng bị Liễu Thanh Tuyền đẩy ra, rượu tràn ra dọc theo khoé miệng trượt xuống cằm, cổ rồi tới xương quai xanh, cuối cùng chảy vào hai ngọn đồi được quần áo che khuất của cô ta.


“Ha ha ha, được lắm!” Phó giám đốc La nhìn thấy hình ảnh quyến rũ này thì máu sôi trào, chỉ ước có thể cởi quần áo Liêu Thanh Tuyền ra, liếm sạch rượu Mao Đài bên trong đó.
Bốp bốp bốp.
Phó giám đốc La vỗ tay nói: “Cô Liêu đúng là báu vật trần gian, uống rượu thôi cũng đẹp vậy rồi.

Chàng trai, cậu đi đi, nể tình cô Liêu nói giúp, tôi sẽ tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của cậu.

Dù sao một người thành công như tôi, nếu so đo từng tí với sinh viên đi làm hè như cậu sẽ hạ thấp thân phận của mình.” “Khụ khụ..” Liêu Thanh Tuyền sặc rượu họ vài tiếng, sau đó lập tức kéo Tần Minh đi ra ngoài: “Tần Minh, mau đi đi, ra ngoài!
Tần Minh sốt ruột nói: “Cô Liêu, em thật sự có cách mà, cô hãy tin em
Nhưng Liêu Thanh Tuyền lại kéo tay Tân Minh, đầu lắc như trống bỏi, cô ta bảo: “Dù cậu có cách cũng vô dụng, người ta có ô dù, có cả địa vị xã hội.

Bàn cơm không phải quán bar, không thể dựa vào bạo lực để giải quyết vấn đề.

Mà ông ta còn quen biết một số kẻ xấu trong xã hội, nếu thật sự đánh cậu tàn phế thì phải làm thế nào? Cậu có thể đánh lại mười người à?”
Tần Minh nheo mắt, tự tin trả lời: “Nếu là côn đồ thì em có lòng tin đánh lại mười tên.
Liêu Thanh Tuyền hoàn toàn không tin: “Chậc, cậu chỉ biết thể hiện thôi, cậu nhìn cậu nhã nhặn thế kia, làm sao có thể đánh nhau được?”

Tần Minh không đồng ý với điều này, người ta đánh nhau ngoài đường không phải đều dựa vào tàn nhẫn sao? Ai tàn nhẫn hơn thì người đó đủ ác, ai ác hơn thì người đó đúng, đây là luật đường phố mà anh tìm hiểu từ nhỏ.
Cô ta vỗ vào ngực Tần Minh: “Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng cậu đừng coi thường tối.

Tôi có một cái dạ dày thứ hai chuyên dùng để chứa rượu, rất nhiều gã đàn ông lớn tuổi đều uống không bằng tôi.

Tôi có kinh nghiệm xã giao, cậu cứ yên tâm đi.”
Tần Minh nói: “Không, em có bằng chứng có thể giúp cô .
Liêu Thanh Tuyền vẫn lắc đầu: “Dù có bao nhiều bằng chứng, người ta gọi người tới đánh cậu tàn phế, còn đoạt mất bằng chứng, cậu vào bệnh viện thì có thể làm gì? Tần Minh, xã hội này không phải tháp ngà trong trường học, không dễ dàng vậy đầu, đôi khi cần cúi đầu vẫn phải cúi đầu.

Cậu lo lắng cho tôi, tôi cũng lo lắng cho cậu, tôi không thể để cậu bị đánh một trận vô cớ thế được, phó giám đốc La nói được làm được đấy!”
Dứt lời, Liêu Thanh Tuyền lại đi vào phòng VIP.
Tần Minh thầm nghĩ hết cách rồi, phải thực hiện kế hoạch thứ hai thôi.
Tần Minh ra ngoài gọi điện thoại nhưng lại gặp trợ lý Tiểu Lệ của Liêu Thanh Tuyền.
Tần Minh bất ngờ, hóa ra Liêu Thanh Tuyền còn dẫn trợ lý theo để tiện đưa cô ta về, cũng có chút đề phòng đấy.
Nhưng sau đó có một người đi ra từ bên cạnh, đây không phải Quản Ninh, giám khảo của công ty đào tạo kiêm thầy giáo sao? “Tiểu Lệ, cân nhắc thế nào rồi?” Quảng Ninh cười mỉm dồn trợ lý Tiểu Lệ vào tường rồi chống tay lên tường bao vây cô ta: “Thật ra một tháng cô cũng chỉ nhận mức lương ít ỏi hơn năm ngàn, không cần phải liều mạng vì Liêu Thanh Tuyền vậy đâu.

Năm mươi ngàn đủ để cô mua rất nhiều đồ xa xỉ, thậm chí có thể đi du lịch một chuyến.
Lát nữa cô chỉ cần đưa Liêu Thanh Tuyền uống say về lại đây là được rồi, số tiền này rất dễ kiếm.
Cô cũng biết phó giám đốc La là ai, lai lịch của ông ấy rất lớn, nếu cô không hợp tác thì tới khi ông ấy trừng trị cô, Liêu Thanh Tuyền có bảo vệ được cô không?”
Tần Minh ở bên cạnh nghe lén mà phát cáu, tên Quản Ninh này đúng là không phải người, nhận tiền lương của sếp mà lại làm ra chuyện bán đứng sếp mình, loại phản bội này còn đáng ghét hơn người từ chức trưa hôm nay.
Tần Minh thầm nghĩ: “Không ngờ để có được Liêu Thanh Tuyền, phó giám đốc La lại mưu tính sâu xa như vậy.

Đã cấu kết với cô Dương đại diện rồi còn mua chuộc Quảng Ninh, trong công ngoài kích, chắc chắn cô Liêu sẽ bị ăn mất.”
Nhưng nếu anh đã ở đây, anh sẽ không để chuyện này xảy ra.
Tần Minh bước ra nói: “Tiểu Lệ, cô đừng nghe lời anh ta.

Quản Ninh xúi giục cô phạm tội, cô định nghe theo anh ta à? Cô tự hỏi lòng mình xem, cô Liêu có đối xử tốt với cô không?”
Quản Ninh nhìn sang Tần Minh, anh ta càng tức giận hơn, lớn tiếng mắng: “Tại sao lại là cậu? Hế? Cậu làm thuê ở đây hả? Không phải cậu dựa vào Liêu Thanh Tuyền để vào công ty sao?”
Tần Minh đáp lại: “Thế nào? Tôi chạy bàn bán thời gian đấy, không được à? Anh đừng nói sang chuyện khác, với hành vi bán đứng sếp của anh, anh có còn là người không hả?” “Chim chết vì mồi, người chết vì tiền!” Quản Ninh kích động hét lớn: “Tần Minh, loại người nghèo nàn giẻ rách, đêm khuya còn đi chạy bàn bán thời gian như cậu thì hiểu cái gì? Cậu biết nỗi gian khổ của xã hội không? Cậu không có tiền thì có thể thực hiện ước mơ của mình không? Được gặp một cô gái vừa đẹp, vừa trắng, vừa giàu, cậu không thích sao? Nhưng nếu không có tiền, cậu dám đi của người ta không? Nhìn thấy xe sang, cậu có muốn không? Nếu không có tiền, cậu dám tới gần không? Nghèo nàn giẻ rách thì đừng tỏ vẻ thanh cao để dạy đời người khác, tôi chỉ coi cậu là một thằng ngu thôi!
Cậu đọc nhiều truyện cổ tích, xem nhiều phim thần tượng quá đúng không? Đừng giả vờ oai phong lẫm liệt như thế, không phải cậu cũng chỉ muốn ngủ với Liêu Thanh Tuyền thôi sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn dựa vào sức mạnh tình yêu?
Cắt đứt con đường kiếm tiền của người khác như giết ba mẹ họ vậy.

Tiểu Lệ có việc làm, cậu dựa vào đâu không cho cô ta kiếm tiền? Những năm mươi ngàn, cậu chạy bàn hai năm có đủ năm mươi ngàn không? Thằng giẻ rách chết tiệt, tầm nhìn hạn hẹp
Tần Minh cao giọng hét lớn: “Bởi vì tiền của anh là đồng tiền đen không có tính người, đến cả lương tâm làm người cơ bản anh cũng không có thì có tư cách gì ở đây nói người vì tiền mà chết?”
Đúng lúc này, điện thoại của trợ lý Tiểu Lệ đổ chuông, cô ta hoảng hốt nói: “Sếp gọi tới, tôi phải, phải về đây.

Quản Ninh lấy năm mươi ngàn ra: “Tiền mặt đây, cầm tiền rồi đưa Liêu Thanh Tuyền đi một vòng rồi về, sau đó tới phòng 701, tên Tần Minh này giao cho tôi giải quyết.

Sau đêm nay, thằng ranh này sẽ không mở miệng được nữa đâu”
Trợ lý Tiểu Lệ nhìn Tần Minh rồi nhìn năm mươi ngàn.

Sau một lúc do dự, cô ta cầm lấy năm mươi ngàn bỏ vào túi rồi cúi đầu quay lại khách sạn.
Tần Minh nhìn thấy cảnh tượng này thì âm thầm lắc đầu, vì chút tiền mà vứt bỏ lương tâm của mình, người phụ nữ này quả thực tế.
Quản Ninh dương dương tự đắc: “Ha ha ha, Tần Minh, tên rác rưởi nghèo nàn như cậu đã thấy chưa? Có tiền là có thể lộng hành, không có tiền chỉ có thể ăn phân bên đường thôi.

Cậu nghĩ xã hội này kiếm sống bằng vẻ thanh cao à? Thức thời thì cút ngay, còn nếu không, khà khà.

Một câu của tôi có thể khiến cậu bị đánh gãy tay gãy chân, cậu tin không? Này bảo vệ, lại đây.
Vài tên bảo vệ đi tới nhìn hai người, Quản Ninh ăn mặc gọn gàng, mặc vest đi giày da, trong khi Tần Minh mặc đồ phục vụ, họ nhìn sang Tần Minh nói: “Cậu sao vậy? Cậu là phục vụ mà sao lại cãi nhau với khách hàng hả? Mau xin lỗi, xong rồi về làm tiếp đi.
Nghe vậy, Quản Ninh cười lớn: “Thấy chưa Tần Minh? Cậu chỉ là tên nghèo nàn giẻ rách, có tiền mới là ông lớn”
Tần Minh cười nhếch mép: “Quả thật vào một số thời điểm, có tiền mới là ông lớn.

Mấy anh bảo vệ, các anh có muốn kiếm thêm thu nhập không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận