Tống Dĩnh vẫn nhớ cả ba mẹ đều là người Hoa Hạ di dân sang nước M.
Năm đó cô ta mới năm tuổi, nửa đêm tỉnh dậy thì thấy ba mẹ bị một nhóm cướp cho ăn đạn tự do dân chủ ngay trong nhà.
Cô ta thành trẻ mồ côi, bị nhóm côn đồ đó bán cho băng đảng xã hội đen của địa phương.
Trong tầng hầm ẩm thấp và u ám đó, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người phụ nữ trước mắt mình – Cli Olsen, năm đó cô ta cũng năm tuổi.
Ở nơi đó có đến bảy tám bé gái như vậy, còn có một bé gái mười tuổi cầm đầu.
Mỗi ngày họ đều ra tay đánh nhau để tranh giành số thức ăn ít ỏi, kẻ thắng sẽ được chia thức ăn, người thua chịu bụng đói.
Những ngày vừa đến, Tổng Dĩnh hoàn toàn không quen, không thích ứng được, bị bắt nạt rất nhiều, nhưng Cli Olsen đã vươn tay giúp đỡ cô ta, chia cho cô ta một ít thức ăn, để cô ta sống sót.
Cuối cùng Tổng Dĩnh và Cli bắt tay nhau đánh bại kẻ địch mạnh mười tuổi, kiểm soát quyền chia thức ăn trong tầng hầm ẩm thấp.
Cũng không biết họ đợi bao lâu, lúc được người ta cứu ra ngoài mới biết băng đảng xã hội đen đã bị xóa sổ rồi, một số người lạnh lùng vô tình đã đưa họ đến một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.
Từ lúc năm tuổi, Tống Dĩnh và Cli Olsen đã bắt đầu các bài tập huấn luyện khác nhau trong trại huấn luyện.
Bọn họ cũng biết, đối tượng mà mình phải trung thành là một doanh nhân tên Thường Hồng Hi, thế lực mà họ tham gia là tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, một siêu để chế kinh doanh có khối tài sản khổng lồ trên thế giới, ảnh hưởng đến huyết mạch của nền kinh tế toàn cầu.
Một số quốc gia nghèo và nhỏ có thể bị đè bẹp, phần lớn các nước đang phát triển đều không dám dây vào sự tồn tại vừa thần bí vừa đáng sợ này.
Những ngày ở trại huấn luyện, cả hai dần trở thành những đặc công hàng đầu trong trại, thành thạo nhiều ngôn ngữ, quen thuộc với các kỹ năng chiến đấu, ám sát và nổ mìn khác nhau.
Quá trình huấn luyện gian khổ đã biến họ trở thành những cổ máy giết người, thậm chí rất nhiều đàn ông đã bại dưới tay họ.
Hơn mười năm qua, họ đã loại bỏ từ đợt này đến đợt khác những tinh nhuệ.
Kẻ sống sót làm vua, bọn họ cũng biết chỉ cần duy trì được thực lực xuất sắc nhất, đợi đến khi họ là sự lựa chọn của người quyền thế thì sẽ một bước lên mây, họ có thể rời khỏi trại huấn luyện như địa ngục này.
Nhưng người huấn luyện với sở thích xấu xa không chịu nổi mối quan hệ của hai người nên cố ý chia rẽ tình bạn thuần khiết của cả hai.
Thường hay tạo ra một số hạng mục thi đấu, để hai người phân cao thấp chọn ra người thắng.
Người thua sẽ không bị trừng phạt, nhưng người mà họ quan tâm sẽ chịu sự trừng phạt.
Người Cli Olsen quan tâm là em gái của cô ta, chính vì sức mạnh của cô ta nên cô em gái yếu ớt của cô ta mới có thể tồn tại được trong trại huấn luyện.
Tổng Dĩnh cũng làm quen với một cô gái khác đến từ Hoa Hạ, nói cùng một ngôn ngữ nên hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt, hai người thân thiết và không gì là không tâm sự với nhau.
Trong trận thi đấu giữa Tổng Dĩnh và Cli Olsen, một khi Cli thua thì người huấn luyện với sở thích xấu xa thường dùng việc này để hành hạ em gái của Cli, vì vậy Cli dần sinh ra cảm xúc bất mãn.
Cũng giống vậy, một khi Tống Dĩnh thua thì người bạn thân đến từ Hoa Hạ của cô cũng sẽ chịu hành hạ.
Vì đến từ Hoa Hạ nên bị người huấn luyện phân biệt đối xử, cho nên hình phạt nhằm vào bạn thân của Tổng Dĩnh nặng hơn hình phạt dành cho em gái của Cli rất nhiều, do đó sẽ bị thương nghiêm trọng hơn.
Trong cuộc so tài giữa hai người, Tống Dĩnh thắng nhiều hơn thua, cho nên em gái của Cli thường bị nhốt trong phòng tối và bỏ đói.
Cũng vì vậy mà Cli cầu xin Tổng Dĩnh thua thêm vài lần nữa, bởi vì cô ta không nhẫn tầm nhìn thấy em gái bị hành hạ.
Nhưng Tống Dĩnh cũng cố gắng vì đồng hương đến từ Hoa Hạ, bởi vì một khi cô thua thì đồng hương của mình sẽ bị treo trên biển một ngày một đêm.
Tổng Dĩnh từ chối khiến Cli ngày càng bất mãn, mối quan hệ ngày trước của hai chị em cũng dần lạnh nhạt.
Cho đến một lần, vì bạn của Tổng Dĩnh bị ốm nên không thể chịu được hình phạt.
Tống Dĩnh cầu xin Cli thua một lần, đổi lại, sau này cô ta sẽ thua thêm hai lần như một thỏa thuận, nhưng đã bị Cli thẳng thừng từ chối, cuối cùng Cli vẫn thắng trận đấu.
Tổng Dĩnh thua, vì vậy bạn của cô ta bị trói vào gậy rồi thả trội lềnh bềnh trên biển, cuối cùng vì phơi nắng quá lâu mà cơ thể còn đang ốm, không chịu đựng được nên bị phơi đến chết.
Tống Dĩnh mãi mãi không quên được ngày đó, cô ta đã ôm thi thể của đồng hương khóc rất lâu, rất lâu.
Cli Olsen cũng vô cùng áy náy, hình phạt mà em gái cô ta phải chịu chỉ là nhốt trong phòng tối, nhịn đói một ngày một đêm, có lẽ cô ta nên chấp nhận lời cầu xin của Tổng Dĩnh.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Đêm đó, Tổng Dĩnh tức giận giết chết người huấn luyện đó và toàn bộ quản lý huấn luyện trên đảo.
Cô ta muốn trốn khỏi nơi địa ngục này nhưng thất bại, tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ mạnh đến đáng sợ, cô ta bị bắt về tiếp tục cải tạo, cho đến hai năm trước, cô ta được Thường Hồng Hi cho đi đào tạo năng lực kinh doanh, ở lại làm thư ký cho Tần Minh.
Mà Cli Olsen cũng được cậu cả Thường Hoan chọn làm thủ lĩnh của mạng lưới tình báo, nhảy vọt lên làm cán bộ quan trọng trong tập đoàn.
Thế nhưng, ân oán giữa hai người chưa từng dừng lại.
Ánh đèn bên đường không ngừng nhấp nháy, không khí oi bức khiến bầu không khí giữa hai người trở nên hừng hực hơn.
Bộp!
Tổng Dĩnh và Olmei đụng ngực vào nhau, nếu là tình huống bình thường thì đó là hai người đẹp đọ sắc với nhau, nhưng rõ ràng bầu không khí vô cùng nghiêm túc, hai cô gái đồng thời ra tay, nhấc chân đấu với nhau.
Bộp! Chạm tay, đụng chân, sức mạnh lập tức bộc phát, không ngờ không khí xung quanh lại chấn động.
Sức lực hai người ngang nhau, mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương, không ai nhường ai.
Tống Dĩnh mặt không cảm xúc, nói: “Cô không có tư cách ở bên cạnh cậu chủ, sớm muốn gì cậu chủ cũng sẽ quay lại, Hoa Hạ không có chỗ cho cô.
Olmei cười: “Tôi lại cảm thấy cậu chủ rất thích tôi, còn đặt biệt hiệu cho tôi nữa.
Dù sao thì tôi không giống cô, cả ngày mặt như đưa đám, có lẽ cậu chủ thấy cô cũng chán rồi.”
Tổng Dĩnh chế giễu lại: “Ha ha, cô không biết chút gì về cậu chủ cả, cô vốn là kẻ phản bội, cậu chủ sẽ giữ lại cô bao lâu?”
Tống Dĩnh đâm vào chỗ đau của Olmei, quản thực cô ta đã phản bội Thường Hoan vì em gái, đối với cấp trên mà nói, đây là điều cấm kỵ.
Cho dù năng lực vượt trội được giữ lại mạng thì cũng rất khó được trọng dụng.
Lúc này, điện thoại của Olmei vang lên.
Tần Minh gọi đến, hỏi: “Olmei, việc giải quyết thế nào rồi?”
Olmei đáp: “Cậu chủ, tất cả đều bình thường, phía cảnh sát đã bắt tên vô dụng đó đi rồi, không ai nghi ngờ chúng ta cả.
Tần Minh hài lòng nói: “Tốt, cô đi xử tên thầy Quản đã đánh tôi ở trước cổng khách sạn đi, đừng để anh ta liên lụy đến mấy anh bảo vệ
Olmei đáp: "Rõ
Cúp máy, cô ta đắc ý lắc điện thoại, nói: “Tôi phải làm việc cho cậu chủ rồi, tránh ra.
Tổng Dĩnh tức đến ngứa răng, cô ta cảnh cáo: "Nếu lần sau cậu chủ còn bị thương vì cô làm việc không tận lực thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Olmei kinh thường hừ một tiếng: “Cô thì biết cái gì? Vết sẹo chính là huân chương của đàn ông, cậu chủ của chúng ta không phải một con chó ngoan ngoãn.
Tống Dĩnh không cho là thế: “Tôi nói được làm được, lần sau thứ bắn vào đầu cô không phải đạn cao su nữa đâu.”
Vẻ mặt Olmei nghiêm nghị, sờ vào vết sẹo trên trán, cô ta u ám nghiêng mặt nhìn Tống Dĩnh, ánh mắt hai cô gái hừng hực như lóe điện.
Hai người phụ nữ vì Tần Minh mà tranh đấu không dứt, còn lúc này, Tần Minh cũng vừa ra khỏi bệnh viện.
Bốc số, bỏ thạch cao, lấy thuốc, sau đó Liêu Thanh Tuyền đưa anh về căn nhà trong khu đô thị Lục Đảo.
Tay trái Tần Minh đang đeo nẹp, hoàn toàn không dùng được, ít cũng phải dưỡng một hai tuần, cuộc sống thường ngày không dễ dàng gì.
Nhưng Tần Minh cũng không hề khó chịu, anh cứu được Liêu Thanh Tuyền, vết thương nhỏ này có là gì.
Tần Minh nói: “Cô Liêu, phó giám đốc La bị bắt rồi, cô có thể tìm giám đốc để nói chuyện, cô có chắc không? Em quen với vài người, có lẽ có thể nhờ vả.
Liêu Thanh Tuyền đưa một ly nước cho Tần Minh, nói: “Được rồi, khoan hằng nói chuyện này.
Cậu đã bị thương thành thế này rồi còn nhọc lòng chuyện của cô giáo làm gì? Uống nước đi.”
Tần Minh gãi đầu, cười nói: “Hôm nay em gặp hiệu trưởng Liêu, hiệu trưởng bảo em chăm sóc cô nhiều hơn.
Liêu Thanh Tuyền lắc đầu không tin, nói: “Là bảo cậu có rắc rối gì thì đến tìm tôi đúng không? Mẹ tôi sẽ không nói thế, cậu không lừa được tôi đầu.
Có điều, mẹ tôi thực sự không hiểu cậu.
Lúc đầu tôi cũng không hiểu cậu, cảm thấy cậu bình thường quê mùa, còn tỏ ra là người thành công trong xã hội để dạy đời cậu, bây giờ nghĩ lại tôi như một con hề.
Không ngờ trông cậu bình thường như vậy mà ẩn giấu bản lĩnh lớn đến thế.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được."
Tần Minh cười, lời nịnh nọt này vừa phải, anh thấy thoải mái lắm.
Anh nói: “Cô Liêu quá khen rồi, thực ra em rất bình thường, không có gì đặc biệt cả
Liêu Thanh Tuyền liếc anh một cái, nói: “Khen cậu thì cứ nhận đi, bình thường tối chẳng khen ai bao giờ, nhất là đàn ông con trai, cậu nhóc cậu còn được, có tương lai.
Tối nay ở lại đây đi, đợi cô giáo tắm giúp cậu.