Tần Minh cảm thấy nụ hôn của Nhiếp Hải Đường mềm mại như kẹo bông, cái lưỡi nhỏ nhắn nhanh nhẹn mà lại hoạt bát, nước bọt ngọt ngào mát lạnh như một ly nước chanh giữa ngày hè, thấm vào ruột gan anh.
Một lúc lâu sau, hai đôi môi mới tách ra.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Nhiếp Hải Đường đột nhiên ngượng ngùng đẩy Tần Minh ra.
Cô chạy đến bên giường quấn chiếc khăn tắm lớn, nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo: "Tần Minh, cậu, cậu đừng hiểu lầm, tôi, tôi trượt chân thôi.
Chuyện này...!chuyện này đã xảy ra rồi, tôi cũng không phải người cổ hủ có suy nghĩ lạc hậu, chỉ là nụ hôn đầu thôi.
Mất thì mất vậy.
Coi như là phần thưởng vì cậu đã cứu tôi, cậu đừng để bụng
Tần Minh sờ lên bờ môi, vị ngọt ngào trong miệng vẫn chưa tan.
Thế nhưng lời nói nũng nịu lại kiêu ngạo của Nhiếp Hải Đường cũng khiến trong lòng anh ấm áp, đúng là một cô gái không thành thật.
Anh chậm rãi mở mắt ra thì thấy dáng vẻ Nhiếp Hải Đường ngại ngùng quấn khăn tắm, anh cười và nói: "Hải Đường, cậu thật xinh đẹp."
Trong lòng Nhiếp Hải Đường rất vui mừng.
Cô cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ, Nhiếp Hải Đường lặng lẽ tự véo mình một cái, sợ rằng tất cả chỉ là giả, khi cảm giác đau đớn cho cô biết mọi thứ là thật thì cô lại càng thấy vui hơn.
Vốn dĩ Nhiếp Hải Đường đã bỏ cuộc, đã tuyệt vọng, thậm chí còn dặn dò Trương Tình Tình đừng nói cho Tần Minh biết, nhưng cuối cùng Tần Minh vẫn đến, và còn đến cứu cô.
Cô có cảm giác như hoàng tử đến giải cứu công chúa vậy, giờ lại nghe thấy Tần Minh khen mình, trong lòng cô như được rót mật.
Có không ít người khen cô xinh đẹp, nhưng Nhiếp Hải Đường chưa bao giờ có cảm giác gì bởi vì cô biết bản thân mình xinh đẹp, nhưng khi được Tần Minh khen, cô lại cảm thấy rất kích động và vui vẻ, hơn nữa cũng rất ngượng ngùng.
Tần Minh quay lại nói: "Hải Đường, cậu mặc quần áo vào trước đi, tôi không nhìn trộm đâu."
Nhiếp Hải Đường cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cô vào phòng tắm thay quần áo, một lát sau cô đã mặc váy bước ra, duyên dáng yêu kiều tựa như nàng thơ nhà bên, nụ cười tươi tắn trên môi, Nhiếp Hải Đường thích cười đã trở lại rồi.
Lúc này, ánh mắt Nhiếp Hải Đường nhìn Tần Minh càng thêm khác xưa, dù sao thì đã trải qua một vài chuyện, tình cảm lại sâu đậm hơn một bậc, Nhiếp Hải Đường cũng đã trao cả nụ hôn đầu rồi.
Tần Minh cũng cảm thấy Nhiếp Hải Đường có vẻ dịu dàng hơn bình thường, nụ cười của cô càng thêm xinh đẹp.
Tần Minh không muốn ở lại đây nữa, anh bèn nói: "Đi thôi."
Ra khỏi hành lang, Nhiếp Hải Đường thấy quán cà phê hỗn loạn nên khó hiểu hỏi: "Chà, chuông báo cháy là giả đúng không.
Nhưng mà có chuyện gì vậy? Mọi người đâu hết rồi?"
Đương nhiên Tần Minh sẽ không tiết lộ chuyện anh đã ra lệnh không cho ai lên tầng tám mươi tám.
Tần Minh và Nhiếp Hải Đường đi thang máy xuống thẳng tầng một, họ cũng không muốn ở đây thêm nữa, Tần Minh định đưa Nhiếp Hải Đường về bằng Rolls Royce, nhân tiện cho cô một niềm vui bất ngờ nữa, đến lúc khoe mẽ sự giàu có rồi.
Nhưng vừa ra khỏi thang máy thì anh lại thấy tên Hạ Khôn kia, hình như hắn ta vừa xuống đây, toàn thân lấm lem vết chân, còn bị xô đẩy dẫn tới trật cổ.
Ngay khi trông thấy Nhiếp Hải Đường, mắt Hạ Khôn lập tức đỏ lừ, hắn ta nói: "Cô Nhiếp cô đi đâu đấy? Nhà họ Nhiếp các cô không cần mười một phần trăm cổ phần đó nữa sao? Cô quên những gì đã đồng ý với tôi rồi à?"
Nhiếp Hải Đường sợ hãi nép phía sau Tần Minh.
Trong lòng Tần Minh rất tức giận, tên này thật là nham hiểm và khốn nạn, biết rõ rằng nhà họ Nhiếp đã không còn nguy cơ nữa nhưng vẫn muốn lợi dụng Nhiếp Hải Đường.
Nhiếp Hải Đường cũng không ngốc, cô nói: "Anh Hạ, bây giờ trong tay anh đã không còn thứ có thể ép tôi ngoan ngoãn nghe lời nữa rồi, anh đừng có lừa gạt người khác nữa."
Hạ Khôn cau mày nhìn về phía Tần Minh, hắn ta tức giận nói: "Là mày nói phải không cái thằng nghèo rớt mồng tơi dùng máy Huawei một nghìn tệ này? Làm hỏng mất chuyện tốt của tao, mày có biết Hạ Khôn này là ai không?"
Hạ Khôn không đành lòng để mặc miếng ăn đến miệng còn rơi mất, hắn ta thẹn quá hoá giận, bước tới định tát Tần Minh.
Đương nhiên Tần Minh sẽ không để hắn ta ra tay, anh ưỡn thẳng lưng bắt lấy cổ tay Hạ Khôn bằng tay không, Hạ Khôn muốn vùng vẫy nhưng lại phát hiện mình không thể tránh thoát được, bởi vì anh chàng này rất khỏe.
Tần Minh nở nụ cười thần bí: "Vậy cậu đoán xem tại sao nào?"
Tần Minh rất đắc ý trong lòng, dù gì lát nữa ra đến bãi đỗ xe, nhìn thấy Rolls Royce phiên bản dài của anh thì cô cũng sẽ biết thôi.
Bây giờ để Nhiếp Hải Đường đoán ra thân phận của anh thì có sao đâu?
Anh không có ý định che giấu nữa, đã đến lúc phải khoe khoang sự giàu có của mình rôi.
"Ừm..." Nhiếp Hải Đường đột nhiên duỗi ngón tay thon dài trắng nõn ra và nói: "Cậu chủ đó, thật ra là ông trùm giới chứng khoán của công ty chứng khoán Thiên Thành mà trước đây cậu đã nói với tôi đúng không? Nếu cậu đã nói hù dọa Hạ Khôn thì sự thật chính là...!cậu đã nhờ người bạn là ông trùm giới chứng khoán kia giúp đỡ, đúng không?"
Khóe miệng Tần Minh nhếch lên, sao đầu óc cô lại suy đoán theo hướng này nhỉ? Hoàn toàn không đúng.
“Ờ, chuyện này.” Tần Minh hơi băn khoăn, anh không muốn nói thẳng ra, không có niềm vui bất ngờ thì sẽ chẳng thú vị gì cả.
Tần Minh chưa kịp giải thích thì Nhiếp Hải Đường đã nắm lấy tay anh, cô nói với giọng biết ơn: "Tần Minh, nói cho tôi biết cậu đã làm gì để giúp đỡ gia đình tôi? Cho dù cậu với ông trùm giới chứng khoán kia là bạn, cho dù người ta tán thưởng cậu đi chăng nữa thì nhờ vả người ta cũng không dễ dàng gì đúng không? Cậu không phải hy sinh gì đấy chứ?”
"Ừ thì...!Không hy sinh gì cả." Tần Minh càng xấu hổ hơn, đúng là nói dối thì dễ mà che giấu thì khó.
Nhưng đúng lúc này Nhiếp Chính Minh lại xuất hiện, nhìn thấy hai người tay trong tay, anh ta còn tưởng rằng Tần Minh bắt em gái mình, Nhiếp Chính Minh rất tức giận, anh ta vừa chạy tới vừa quát: “Đồ dê xồm nhà mày, thả em gái tao ra."
- --------------------.