Tần Minh nghe thấy tiếng cãi vã ở nhà bên cạnh, một tiếng động rất lớn vang lên khiến anh giật mình.
Chắc không phải con trai và con dâu của Hà Mộng Cô lại đến ở nhờ đấy chứ?
Anh mở cửa đi qua nhưng lại thấy cửa nhà bên cạnh đang mở, Hà Mộng Cô ngồi dưới đất khóc toáng lên: “Tạo nghiệp, tạo nghiệp mà.
Bàn ăn trong nhà lật đổ, Bạch Đại Hữu cầm một hộp bánh trung thu, móc tiền ở bên trong, số tiền không nhiều, khoảng hơn hai nghìn tệ.
Đó là số tiền mà ngày thường Hà Mộng Cô đi nhặt phế liệu, bán khoai lang kiếm được.
Chị Bạch mắng mỏ: “Bà làm mẹ kiểu gì vậy?? Con trai sắp không sống nổi rồi, ngày nào chủ nợ cũng tìm chúng tôi đòi tiền, bà thật sự thấy con trai bị ép đến bước đường cùng mới yên tâm à?”
Hà Mộng Cô khóc la thảm thiết: “Số tiền đó phần lớn đều là Thuần Thuần đi làm thêm kiếm được cho tao, bọn mày cướp rồi thì có còn xứng với Thuần Thuần không?”
Bạch Đại Hữu cầm tiền, nói: “Chẳng phải ngày nào cũng có cậu ẩm theo đuổi nó à? Đồng ý với người ta sớm chút, ăn ngon uống đã còn có tiền tiêu không hết, cần gì phải khổ thế này? Nó ngu, bà còn không biết đường mà khuyên nó? Dù sao cũng là phụ nữ, ngủ với ai chẳng là ngủ? Tất nhiên là ngủ với người có tiền ấy”
Hà Mộng Cô tức đến nỗi sắp lên tăng xông “Mày, mày...
Tần Minh vô cùng khinh thường nhân phẩm của hai vợ chồng này, thấy tiền là sáng mắt ra, có thể bán mọi thứ vì tiền.
Trước đây, số tiền để làm phẫu thuật cứu mạng Hà Mộng Cô là do bọn họ lấy đi đánh bài, nợ Thành Đông Niên năm trăm nghìn, bây giờ lại cướp cả tiền của em gái và mẹ để trả nợ, đúng là có tay có chân mà chẳng khác gì người tàn tật.
Anh vội đi lên vỗ sau lưng Hà Mộng Cô, còn đưa cho bà ấy một ly nước, lúc này bà ấy mới thoải mái hơn một chút.
Chị Bạch liếc nhìn, cau mày: “Tần Minh? Thằng giẻ rách cậu lấy nhà của sếp để ở.
Hừ, sớm muộn gì cũng bị sếp phát hiện thôi, cậu đợi thất nghiệp đi, đắc ý chẳng được bao lâu đâu.”
Tần Minh nghiêm túc nói: “Cho dù nhà này của ai thì hai người cũng không có tư cách vào đây, cút ra ngoài ngay”
Chị Bạch nói: “Tôi thèm vào, cậu tưởng tôi thích sao? Một căn nhà ở thương mại rách nát thì đắc ý cái gì? Thuần Thuần của chúng tôi sắp quen bạn trai giàu có rồi, cậu ấy ở biệt thự lớn, biệt thự của cậu ấy.
Không như cậu, giúp sếp giấu tuesday.
Cậu tưởng nhà này của cậu sao? Chẳng phải cậu chỉ là thắng làm công ăn lương à?
Hai người cướp tiền của Hà Mộng Cô rồi nhanh chóng chạy đi.
Tần Minh thở dài, vội nhặt hộp lại, còn vài đồng tiền xu
Hà Mộng Cô run rẩy dùng bàn tay già nua của mình nhặt lại từng đồng xu một hốc mắt bà ấy ươn ướt, lộ vẻ vừa bất lực vừa bứt rút.
Người ta hay nói, nuôi con dưỡng già, nhưng nuôi một đứa con ác thì già rồi cũng không sống yên được.
“Tiểu Tần, cảm ơn cháu.
Cô không sao.
Hà Mộng Cô thở dài, nói: “Nếu tính nết con trai cô mà bằng một nửa cháu thôi thì cô có chết cũng không tiếc gì”
Tần Minh an ủi: “Cô Hà đừng lo lắng, Thuần Thuần còn xuất sắc hơn cháu, sau này cô ấy sẽ kiếm rất nhiều tiền cho cô dưỡng già.
Xã hội bây giờ, phụ nữ cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình rồi, cô dưỡng già không nhất thiết phải dựa vào con trai đầu”
Hà Mộng Cô chỉ cười khổ một tiếng.
Tần Minh an ủi vài câu thì đi, anh không bảo Hà Mộng Cô đi, giờ mà bảo bà ấy đi thì chẳng phải ép hai mẹ con Bạch Ngọc Thuần vào đường chết à?
Dù sao thì Tần Minh cũng có nhiều chỗ để ở nên anh không bận tâm.
Anh lấy điện thoại ra nhắn cho Bạch Ngọc Thuần một tin, anh phát hiện lần gần đây nhất nhắn tin cho Bạch Ngọc Thuần đã là ba tuần trước, lâu rồi hai người không liên lạc với nhau.
“Em đang làm gì? Anh trai em cướp tiền của mẹ em đi rồi.”
Ngay sau đó, Bạch Ngọc Thuần nhắn lại: “Đang tìm việc làm thêm hè ở chợ tuyển dụng, nghỉ hè nên cửa hàng giao đồ ăn ở gần trường không kinh doanh, họ cho em nghỉ rồi.”
Tần Minh tò mò hỏi: “Không lấy được học bổng?”
Một lúc sau, Bạch Ngọc Thuần trả lời: “Thiếu ba điểm nữa, xếp hạng mười một trong lớp.
Tần Minh bất lực cười, thế này đúng là thảm thật.
Tần Minh ra khỏi khu đô thị, đang định gọi xe đến chợ tuyển dụng thì Olmei lái chiếc Mercedes mới cóng chạy đến, nói: “Cậu chủ muốn đi tán gái sao? Tôi đưa cậu đi
Tần Minh hỏi: “Ở đâu cô có chiếc xe này thế?"
Olmei đắc ý đáp: “Thư ký của cậu nói cậu chủ ra ngoài phải ngồi xe, Rolls – Royce EWB thì bắt mắt quá, phải khiêm tốn một chút.
Chiếc Mercedes S600 này miễn cưỡng chấp nhận được, nên tôi lấy nó.
Tần Minh không hài lòng, nói: “Cô trả xe ngay đi, bây giờ tôi không muốn liên quan gì đến tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ cả.
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không thừa kế mọi thứ của ba nuôi nữa, trừ khi ông ấy nhận sai xin lỗi, nói với tôi Nhiếp Hải Đường đi đâu.
Đột nhiên, một người bên đường đến gần, nói: “Cậu chủ, cậu giở tính trẻ con thế này cũng vô ích thôi, từ khi cậu ký vào thỏa thuận thừa kế thì cậu là người thừa kế duy nhất rồi.”
Tần Minh nhìn người đến, là Phùng Đông Tường một trong bốn vị nguyên lão của tập đoàn, trông ông ta như một võ sư khí công trong phòng tập võ, khuôn mặt uy nghiêm, lưng thẳng tắp, mặc một bộ đồ thời Đường.
“Là ông.
Ông chưa đi sao? Ba nuôi đâu?” Tần Minh hỏi.
Phùng Đông Tường nói: “Vốn định cùng cậu chủ đến Đông Nam Á để gặp các đại diện của người phụ trách sản nghiệp ở các nước.
Cậu chủ đừng giở tính trẻ con nữa, ông Thường đã bệnh sắp đi rồi, để tương lai cậu có thể nằm lấy tập đoàn một cách vững chắc mà ông ấy đang cố gắng đến hơi thở cuối cùng đấy”
Tần Minh nói: “Tôi thế này là giở tính trẻ con à? Dùng một câu tiểu thuyết trên mạng hay dùng, số của tôi do tôi chứ không do trời, tương lai của tôi do tôi chọn, không ai có thể quyết định, cho dù là ba nuôi cũng không thể.
Tôi hỏi ông, nhà họ Nhiếp phá sản có liên quan gì đến ba nuôi không?”
Phùng Đông Tường lắc đầu, tỏ ý không hề liên quan gì.
Ông ta nói: “Cậu chủ, sắp tới cũng sẽ gặp mặt tổ trưởng bộ phận của các nước Đông Á, cậu còn phải kiểm tra năng lực nghiệp vụ của họ nữa, cậu sắp tiếp quản toàn bộ sản nghiệp ở châu Á rồi, phải tạo ra một số thành tích để tỏ rõ uy nghiêm.
Tần Minh không thèm quay lại mà đi luôn, nói: “Ông bảo ba nuôi nói với tôi, tôi đã quyết định rồi.
Tôi muốn có tiền, tôi cũng muốn có tự do, nhưng hai thứ này không thể cùng đi với nhau, vì vậy tôi bỏ tiền lấy tự do.
Cuối cùng Tần Minh còn đổi mấy câu văn cổ, Phùng Đông Tường nghe thế thì sững sờ.
Phùng Đông Tường nói tiếp: "Cậu chủ, ông
Thường không biết cô Nhiếp đi đâu, hỏi ông ấy cũng vô ích thôi."
Tần Minh nói: “Vậy bảo ông ấy xin lỗi tôi, hơn nữa đừng có nghĩ đến việc sắp xếp để tôi xem mắt với cô gái nhà siêu giàu gì đó, nếu Tần Minh tôi phải dựa vào phụ nữ mới ngồi vững được vị trí ông chủ của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ này thì còn có ý nghĩa gì nữa? Đó khác gì con rối?” Phùng Đông Tường khựng người, cau mày, như nhớ đến chuyện cũ gì đó.
Ông ta không đi theo mà quay đầu hỏi Olmei: “Sao cậu chủ có nhiều tiền như vậy?
Chẳng phải cậu ấy không động đến tiền của tập đoàn à?”
Olmei giơ tay nhún vai nói: “Tôi đầu biết, cậu chủ có một tấm thẻ, còn có vài trăm triệu.
Mọi người muốn để cậu chủ chịu khổ cực, nhớ nhung cuộc sống giàu có sao, cách này ngu ngốc lắm.”
Phùng Đông Tường nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười đắc ý: “Vậy sao? Xem ra tôi phải làm người xấu một lần rồi.”.