Tần Minh cười híp mắt, tiến đến gần nhìn cấp hiệu trên vai Tôn Thường Hi: "Chị Thường Hi, lại là em đây.
Chúc mừng chị thăng chức!"
Người vừa tới là hoa khôi cục cảnh sát Tôn Thường Hi mà Tần Minh quen hồi trước.
Nhờ có Tần Minh cung cấp chứng cứ về đối tượng tình nghi phạm tội mấy lần, cô ấy đã thăng chức đại đội trưởng.
Tôn Thường Hi hỏi: "Cậu nói đi, ai đầu độc?"
Tần Minh chỉ vào Tào Cảnh Thành và vợ chồng Bạch Đại Hữu: "Hẳn là ba người họ.
Bác sĩ nói rằng bệnh nhân trúng độc aconitin.
Nhìn chung, có rất ít người tiếp xúc với aconitin, hơn nữa đồ ăn thức uống hàng ngày của bệnh nhân không có vấn đề gì.
Vợ chồng Bạch Đại Hữu vừa trông thấy cảnh sát tới, sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu.
Anh ta không ngờ Tần Minh lại nhạy bén đến vậy, phát hiện ra manh mối.
Bạch Ngọc Thuần ngạc nhiên hỏi: "Làm sao anh trai em có thể hạ độc mẹ em được? Chẳng phải anh ấy đã cướp hết tiền rồi sao?"
Tần Minh đáp: "Bởi vì anh ta còn có âm mưu khác, chắc là do Tào Cảnh Thành xúi giục.
Vì tiền mà vợ chồng Bạch Đại Hữu bất chấp tính mạng của mẹ.
Bọn họ cuỗm mất tiền phẫu thuật của Hà Mộng Cô và tiền thuốc men mà em gái vay nặng lãi đi đánh bạc."
Ôi trời ơi!
Mọi người xung quanh nghe Tần Minh nói vậy, lòng căm phẫn sục sôi "Bọn họ còn là người sao?" "Súc vật, cái ngữ không bằng heo chó!" "Vì bài bạc mà cuỗm cả tiền khám bệnh của mẹ ruột" "Cô gái này đáng thương thật đấy!"
Bạch Đại Hữu sợ hết hồn, bởi vì anh ta chột dạ.
Đúng là anh ta đã hạ độc.
Do Tào Cảnh Thành bảo đó không phải thuốc độc, chỉ là thuốc mê làm cho người ta hôn mê trong thời gian ngắn.
Bạch Đại Hữu cũng không biết loại thuốc đó tên là gì, chỉ nghe Tào Cảnh Thành nói rằng nếu như mọi chuyện suôn sẻ, anh ta tán đổ Bạch Ngọc Thuần thì sẽ cho bọn họ một trăm nghìn tệ.
Vì lẽ đó, Bạch Đại Hữu vẫn luôn bình tĩnh, cảm thấy mẹ mình không nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng bác sĩ lại nói là Hà Mộng Cô bị ngộ độc thức ăn, anh ta lập tức chột dạ.
Nhưng tốt xấu gì cũng cứu được.
Tuy nhiên, Tần Minh đã đoán ra tất cả, anh ta có thể không chột dạ sao? Sẽ bị kiện đó! Tần Minh là thám tử tài ba hay gì mà siêu thế?
Bà Tào bên cạnh cũng thầm than khổ khi thấy con trai Tào Cảnh Thành túa mồ hội vì chột dạ.
Sao thằng con này ngu thế? Không biết cua gái, còn dùng thủ đoạn bỉ ổi.
Nếu điều tra rõ thì chẳng phải nó sẽ ngồi tù sao?
Tôn Thường Hi nhìn đám người này và hỏi: "Tân Minh, cậu có chứng cứ gì? Cảnh sát chúng tôi không bắt người chỉ dựa vào phân tích.
Mọi việc phải có chứng cứ."
Tần Minh trả lời: "Có chứ! Lúc nãy em đã liên lạc với anh trai em, nhờ anh ấy giữ lại cốc nước mà Hà Mộng Cô đã uống và giữ nguyên cách sắp xếp phòng khách ở căn hộ trong chung cư.
Chắc hẳn trong đó vẫn còn độc aconitin, mang đi xét nghiệm là được.
Lúc ấy chỉ có Hà Mộng Cô và vợ chồng Bạch Đại Hữu ở đó, dù thế nào bọn họ cũng phải đưa ra lời giải thích."
Còn giải thích gì nữa? Bạch Đại Hữu bất giác đút tay vào trong túi quần.
Anh ta nhớ ra mình quên vứt túi đựng aconitin.
Tần Minh trông thấy hành động chột dạ của Bạch Đại Hữu, trong đầu nảy ra suy đoán.
Anh nhanh tay lẹ mắt, bước đến túm lấy cổ tay đổi phương rồi sờ trong túi quần.
"ối, Tần Minh, mày làm gì thế?" Bạch Đại Hữu hoảng hốt, lập tức vươn tay cản Tần Minh.
Bộp! Tôn Thường Hi đứng bên cạnh ngăn cản, chặn nắm đấm của Bạch Đại Hữu giúp Tần Minh.
Cùng lúc đó, Tần Minh cũng lôi ra một cái túi nilon đựng ít bột.
Tần Minh lên tiếng: "Có thể mang cái này đi hóa nghiệm.
À không, mang đi ngâm nước rồi cho Bạch Đại Hữu uống.
Nếu anh ta dám uống thì không có vấn đề gì, nhưng nếu anh ta không dám uống..."
Bạch Đại Hữu sợ run người, tái mét mặt mày, lắc đầu điên cuồng: "Không, tôi không uống.
Tào, Tào Cảnh Thành đưa cho tôi, bảo tôi ra tay.
Cậu ta nói thứ này không gây chết người, chỉ ngất xỉu thôi"
Tào Cảnh Thành run lẩy bẩy.
Không ngờ tên vô dụng ngu ngốc này lại khai hết trước mặt mọi người, có khác nào lôi mình xuống nước đâu?
Ai bảo anh cho nửa gói? Anh cho một tí bằng móng tay thì mẹ anh đã chẳng trúng độc nặng!
Trước cửa phòng ICU vô cùng ồn ào, sự việc chuyển biến một trăm tám mươi độ, không ngờ lại đào ra một vụ án đầu độc!
Còn là một vụ án đầu độc liên hoàn, thanh niên tỏ tình không thành công, tính kể cả nhà người bị theo đuổi.
Vụ này thật phức tạp "Tôi, tôi không tham dự!" Đột nhiên, chị Bạch thấy tình hình bất thường, lập tức giơ tay phủ nhận: "Trong toàn bộ quá trình, tôi chỉ là người đứng xem, không hề tham gia vào bất kỳ hành động nào.
Tần Minh, tôi chỉ chế giễu cậu vài câu, sỉ nhục cậu vài câu mà thôi.
Tôi không phải đồng lõa, cậu đừng bôi nhọ tôi."
Tần Minh lạnh lùng mắng: "Chị không phải đồng lõa thì là gì? Xúi giục Bạch Đại Hữu đầu độc, hại chết mẹ chồng"
Bộp!
Trong đám đông hóng chuyện có người ném một chiếc túi nilon đựng canh nguội vào mặt chị Bạch, nước canh đổ đầy lên mặt chị ta.
"Đồ xấu xa! Xử đi! Loại người xấu xa bán đứng người thân, đầu độc mẹ chồng vì tiền đáng bị xử bắn!" "Đúng thế! Xử bắn đi! Tức quá đi mất.
Đây mà là con trai hả?" "Vật đổi sao dời, thói đời bạc bẽo "Đánh chết bọn họ, đánh chết bọn họ đi!"
Đám đông hồng chuyện ném đủ thứ đồ linh tinh.
Nào là giày hội, thức ăn ngoài, túi máu, cơm canh.
Nhất thời hành lang vô cùng hỗn loạn.
Bà Tào và con trai Tào Cảnh Thành cũng không thể may mắn tránh thoát, bị canh nóng ném trúng.
Hai mẹ con bị bỏng, da đỏ hỏn, kêu la oai oái, vừa mắng vừa nhảy tưng tưng.
Nhưng đám đông đang kích động, hoàn toàn không sợ bà ta, còn mắng bà ta là đồ đàn bà độc ác, trơ tráo, xấu xa..
Gương mặt đẹp trai, anh tuấn, không phục của Tào Cảnh Thành cực kỳ nhếch nhác.
Bà Tào còn thảm hơn, phần trang điểm trôi hết.
Bà ta muốn gọi điện tìm người cầu cứu, nhưng điện thoại bị người ta đánh rơi xuống đất.
Cuối cùng, cảnh sát phải duy trì trật tự, đám đồng mới bình tĩnh lại.
Lúc này, cửa phòng bệnh ICU mở ra, bác sĩ lúc nãy lại xuất hiện.
Anh ta sững người khi thấy hành lang hỗn loạn, ngay cả cảnh sát cũng đến.
Bác sĩ lên tiếng: "Chuyện gì thế này? Đừng náo loạn ở đây.
Sao các vị chưa nộp tiền? Đi nộp tiền mau lên! Tôi đã cho bệnh nhân uống thuốc, nhưng sau này vẫn phải uống rất nhiều thuốc, toàn là thuốc nhập khẩu..."
Tuy bác sĩ không nói rõ về sau, nhưng ý rất rõ ràng: thuốc đắt lắm, nếu cô không trả tiền thì bệnh viện lỗ to, tôi phải chịu trách nhiệm.
"Ha ha ha.." Tào Cảnh Thành trong bộ dạng vô cùng chật vật bằng cười sằng sặc: "Không cần chữa trị nữa, bọn họ không có tiền đầu.
Gia đình chết tiệt này nghèo rớt mồng tơi, chẳng có đồng nào.
Vốn dĩ tôi có thể bỏ tiền, nhưng bây giờ thì khỏi"
Bà Tào gào to như bà điên: "Chết là tốt nhất.
Không thể thể được! Chúng mày, lũ khố rách áo ôm, lũ dân đen chúng mày dám hất canh nóng vào tao.
Tao muốn bắt chúng mày, tổng hết vào tù!"
Bạch Đại Hữu chết cũng không hối cải: "Tần Minh, mày xem đi, bây giờ thì hay rồi, không cứu được mẹ tao nữa.
Mày vui chưa? Mày đã không có tiền lại còn lắm chuyện"
Bạch Ngọc Thuần cũng sốt sắng: "Tần Minh, phải làm sao đây? Mẹ em, mẹ em thật sự...
Tào Cảnh Thành cười nhạo như nổi điên: "Sao nào? Tần Minh, mày cầu xin tạo đi! Nếu mày cầu xin, tao sẽ cho chúng mày vay hai trăm nghìn để cứu người.
Nhưng mà tao có điều kiện."
Tần Minh cũng bỏ tay toàn tập.Mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh như thể chỉ mình anh có cách.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Trương Tiểu Nghiên, định vay tiền cô ấy.
Bỗng nhiên, một cô lao công đi tới, giơ một chiếc ví lấm lem lên và nói: "ờm, ai tên là Tần Minh nhỉ? Có người nhờ tôi trả lại ví tiền cho cậu ấy!"
Mọi người sửng sốt, ví tiền hả? Tần Minh ư?
Tần Minh ngạc nhiên nhìn cô lao công đang đi tới, cầm một chiếc ví lấm lem, dính đầy bùn đen nước bẩn.
Cô ấy mở ngăn kéo, lấy một tấm chứng minh thư ra.
Đó chẳng phải đồ của Tần Minh sao?
Tần Minh nhận ví, khóe miệng cong lên: "Ai bảo chúng tôi không có tiền?".