Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh ngạc nhiên nhìn cô lao công ấy, đối phương cầm một chiếc ví tiền bẩn thỉu đầy nước bùn đen sì, đó chính là ví tiền của anh, tiền trong ví ướt nhẹp hết cả, tỏa ra mùi hôi thổi của cống rãnh.
Cô lao công đó nói: “Vừa rồi có người bảo tôi cầm nó đưa đến cho cậu, là của cậu đúng không?"
Tần Minh gật đầu, nói: “Cảm ơn cô
Tần Minh cầm lấy ví tiền, hoàn toàn không ngờ được chiếc ví rơi vào trong cống thoát nước lại quay về với anh, thẻ có hết ở đây, lần này anh có tiền rồi.
Nhưng anh không có thời gian quan tâm xem ai đã tìm lại ví cho mình.
Tào Cảnh Thành nói: “Tần Minh, trong ví cậu có bao nhiêu tiền? Có hai trăm nghìn không? Nếu không có thì tôi có thể cho cậu mượn”
Vừa nói, anh ta vừa đến gần Tần Minh, hiện tại mặt Tào Cảnh Thành bị đánh sưng vù, bàn tay bị trật khớp, đủ thứ nước canh xối lên người nóng đỏ cả da, trông vô cùng nhếch nhác, nhưng anh ta không rảnh quan tâm đến những việc khác.
Bạch Đại Hữu ngu xuẩn không sợ chết mà khai hết kế hoạch của họ ra, vốn dĩ kế hoạch rất hoàn mỹ lại thành ra đầy sơ hở, anh ta phải đối mặt với việc truy tố hình sự, anh ta sắp xong đời rồi.
Anh ta dịch lại gần Tần Minh, nói: “Tần Minh à, tiền chữa bệnh cho mẹ Bạch Ngọc Thuần để tôi trả cho, hai trăm nghìn, không, thêm phí bồi bổ sau đó nữa tổng cộng là ba trăm nghìn được không? Chẳng phải cấp cứu được rồi sao? Tôi đưa thêm năm trăm nghìn, cậu nói dối giúp tôi chuyện này, đẩy hết tội lỗi lên đầu Bạch Đại Hữu, cậu làm chứng cho tôi, được không?"
Tôn Thường Hi nhướng mày, hỏi: “Hai cậu thì thầm gì đấy? Tào Cảnh Thành, cậu đừng hòng uy hiếp Tần Minh.
Bà Tào cũng nhếch nhác chẳng kém gì, nhưng bà ta phải nghĩ cách thoát tội cho con trai trước đã, bà ta lập tức kêu to: “Ối giời ơi, cảnh sát, tôi đau lưng quả, mau đến đỡ tôi Với
Tần Minh nhìn hai mẹ con họ làm trò, đã gây chuyện mà lại không có dũng khí gánh vác trách nhiệm.
Anh lắc đầu, nói: “Tào Cảnh Thành, anh vẫn nên nhận tội trước tòa đi, tranh thủ nhận được sự khoan hồng.”
Tào Cảnh Thành cuống lên, nhỏ giọng kêu: “Tôi không thể ngồi tù được, tôi chỉ thả một chút aconitin thôi sẽ không xảy ra vấn đề gì hết, đều tại tên ngu Bạch Đại Hữu ấy cho quá nhiều, tôi đã dặn đi dặn lại anh ta là chỉ cho một chút xíu thôi, cỡ móng tay là đủ rồi, do đầu óc anh ta có vấn đề ấy, không thể trách tôi được.
Tần Minh nghe anh ta nói mà cảm thấy buồn nôn, dạy người ta đầu độc, lên kế hoạch hại Bạch Ngọc Thuần, suýt nữa hại chết người ta, vậy mà chẳng hề biết ăn năn hối cải.

Tào Cảnh Thành thấy Tần Minh không chịu gật đầu đồng ý thì nói tiếp: “Một triệu được không? Tần Minh, không phải tôi xem thường cậu, mà đời này cậu chưa chắc đã kiếm được một triệu đầu.

Một triệu ấy đủ cho cậu về quê xây biệt thự, nở mày nở mặt.

Tần Minh nói với giọng khinh khỉnh: “Nằm mo."
Tào Cảnh Thành thẹn quá hóa giận: “Không có tôi trả tiền thì cậu trơ mắt nhìn Hà Mộng Cô chết à? Nhà tôi có tiền kiện tụng, người đầu độc là Bạch Đại Hữu.

Hơn nữa, cậu làm thế là đắc tội nhà họ Tào chúng tôi đấy, một người bình thường như cậu không không suy xét à?”
Tần Minh lại càng không vui, người này còn dám uy hiếp anh nữa à? “Ai nói tôi không có tiền?”
Tần Minh hừ lạnh, anh bỏ đi một lúc, chưa đến năm phút sau đã trở lại, còn cầm theo một loạt hóa đơn và biên lai nhập viện, ý bảo mọi người nhìn đi, anh có tiền.

“Trời ạ, chuyện gì vậy?” Tạ Quảng khôn kinh ngạc.
Hà Mộng Liên xem trò vui từ đầu đến giờ cũng hết sức ngạc nhiên: “Tần Minh là sinh viên nghèo kia mà? Sao đột nhiên lại có tiền thế? Trong ví của nó có được hai trăm nghìn à?"
Bạch Đại Hữu cùng tò mò: “Thế là thế nào? Cậu ta, cậu ta không phải là dân lao động à ? Có tiền thế sao vừa nãy không lấy ra?”
Tào Cảnh Thành ngẩn tò te, anh ta trợn tròn mắt đầy khó tin: “Sao, sao thế dược? Mình đã điều tra rõ ràng thân phận của Tần Minh, cậu ta không thể có nhiều tiền như vậy được.
Tào Cảnh Thành còn định lợi dụng tính mạng của Hà Mộng Cô uy hiếp Tần Minh và Bạch Ngọc Thuần giúp anh ta thoát tội, kết quả là đối phương có tiền, ngay lập tức thanh toán toàn bộ chi phí thuốc men, dứt khoát vả mặt anh ta.

Tần Minh chẳng buồn để ý đến Tào Cảnh Thành, bởi vì nói chuyện với đối phương sẽ làm anh mất giá, cứ để anh ta ở đó mà khiếp sợ đi.
Tôn Thường Hi nhìn Tần Minh, nói: “Sinh viên như cậu mà có tiền thật, lấy ra được luôn hai trăm nghìn.
Tần Minh khiêm tốn: "Là tiền trước đây chơi chứng khoản kiểm được, chỉ còn lại bằng ấy, ngay sau đó lại về với cảnh nghèo rớt mồng tơi rồi.

Nhưng mà không sao, cứu người quan trọng hơn, tiền tài chỉ là vật ngoài thân.
Tôn Thường Hi nghe Tần Minh nói thế thì hai mắt sáng rực lên, bây giờ rất hiếm người đàn ông nào khiêm tốn và coi tiền như rác giống như Tần Minh, cô ấy giơ ngón cái lên khen: “Làm tốt lắm.”
Bạch Ngọc Thuần lại khóc vì cảm động, cô ấy nói: "Tần Minh, cảm ơn anh, thật may vì có anh, nếu không có anh thì một mình em không biết phải làm sao bây giờ? Hu hu...!anh chính là người được ông trời phải xuống cứu em, là ngôi sao may mắn của em.
Tần Minh mim cười giúp cô ấy lau nước mắt, nói: “Cứu người quan trọng, có tiền hay không anh cũng không quan tâm.
Quả thật, tiền là tiên là phật, có tiền là có tất cả, trong thẻ của Tần Minh còn mấy trăm triệu, cho nên anh không coi chuyện này ra gì, anh xem Bạch Ngọc Thuần là bạn, anh trợ giúp bạn mình và chưa bao giờ mong được báo đáp.
Bởi vì anh quý trọng và hưởng thụ thời gian mỗi một người bạn ở bên mình.
Tần Minh nói với Tôn Thường Hi: “Em đã thanh toán chi phí chữa bệnh rồi, ở đây cũng không còn việc gì nữa.

Chị Thường Hi, cảnh sát các chị phải làm theo pháp luật đấy”
Tôn Thường Hi liếc xéo anh một cái, nói: “Gọi tôi là cảnh sát Tôn”
Tần Minh cười to: “Vâng, chị cảnh sát Tôn.


Mong chị giải quyết một cách công bằng, nghe nói đối phương là nhà giàu, chị sẽ không chùn tay chứ?"
Tôn Thường Hi tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Cười đùa cợt nhả, cậu nói gì đấy hả? Làm sao tôi có thể sợ nhà giàu gì chứ, nên xử lý thế nào thì phải xử lý thế đó.
Nhân chứng vật chứng đều có đây, việc còn lại là bắt đối tượng về lấy lời khai, điều tra bằng chứng lấy được và truy tố là xong.
Thế nhưng hiện giờ Tào Cảnh Thành kêu gào giống như bị điên: “Tôi không muốn, tôi không muốn đi, tôi không làm sai.

Mẹ ơi cứu con, cứu con với.

Gọi ba đến đi, nhà họ Tào chúng ta có năng lực, nhất định sẽ có cách.

Mấy cảnh sát đè Tào Cảnh Thành xuống, còng tay anh ta lại rồi dẫn đi luôn.

“Mẹ, cứu con, hu hu...!con không muốn ngồi tù, mẹ ơi...!"Con trai oi..."
Trên hành lang, hai mẹ con bị những người đứng xem dùng đủ thứ đồ ném lên người trông vô cùng nhếch nhác, trình diễn một màn chia xa lâm li bi đát.

“Tất cả dừng tay lại cho tôi!” Đột nhiên, có tiếng người gào lên sau đám đông, một người đàn ông trung niên bụng bia mặc âu phục đi ra ngoài.
Bà Tào thấy người đàn ông đó thì khóc lóc kêu lên: “Ba nó à, cuối cùng ông cũng đến rồi.

Hai mẹ con tôi bị người ta ức hiếp thế thảm lắm.

Tôn Thường Hi biết người vừa đến, đó là Tào Lực Kiên, thuộc chi nhánh của nhà họ Tào quyền quý ở thành phố Quảng, ông ta là em trai của Tào Chính Mẫn.
Dòng họ Tào là gia tộc giàu có lâu đời chân chính ở thành phố Quảng, tương tự nhà họ Mộc, sức ảnh hưởng của gia tộc này rất lớn, mạng lưới quan hệ khổng lồ, giá trị sản nghiệp cực cao lên đến vài chục tỷ, đến nay đã được ba đời, đồng thời nhà họ Tào cũng có quan hệ mật thiết với giới chính trị.
Tào Lực Kiên là em họ của Tào Chính Mẫn, tuy không có gì nổi bật nhưng lại ỷ vào quan hệ thân thích với nhà họ Tào, người bình thường gặp ông ta cũng sẽ nể mặt anh họ của đối phương.
Tào Lực Kiên tiến lên nói: “Thả con trai tôi ra, cảnh sát các cô làm việc kiểu gì mà biến vợ và con tôi thành ra thế này hả? Còn có luật pháp nữa không đây? Cứ để nó bị người ta đánh như thế này à?"
Tôn Thường Hi hừ lạnh: “Ông Tào, chúng tôi làm việc rất công bằng, vừa rồi cảm xúc của mọi người quá kích động, chúng tôi đã cố gắng hết sức để ngăn cản.
Tào Lực Kiên hét lên: “Vợ con tôi bị thương thành ra như vậy, da bị bỏng đỏ cả lên, mặt bị đánh cho sưng vù, tay cũng trật khớp, các cô gọi như thế là cố gắng hết sức à? Nếu thế mà là cố gắng hết sức thì chứng tỏ các cô bất tài, không làm hết chức trách.

Cô còn trẻ như thế mà đã lên làm đại đội trưởng à? Dựa vào quan hệ để lên chức à? Số hiệu của cô là gì? Tôi phải tố cáo cô.

Tôi nói cho cô biết, tôi quen thân với giám đốc Vương của Sở Cảnh sát thành phố đấy, tôi phải tố cáo trực tiếp với giám đốc Vương, cô chờ bị kiểm điểm đi”
Tào Cảnh Thành khóc lóc kêu gào: “Ba cứu con, cái thằng Tần Minh đó hại con thành ra như thế đấy.
Vẻ mặt của Tôn Thường Hi hết sức nghiêm túc, cô ấy nói: “Ông Tào, ông nói thể không dọa tôi được đâu.

Còn Tào Cảnh Thành, chú ý lời nói của cậu
Tào Lực Kiên được con trai nhắc nhở thì đi thẳng đến trước mặt Tần Minh, ông ta thấy anh ăn mặc rất bình thường, tướng mạo cũng không có gì nổi bật, trong đầu ông ta cũng không hề có ấn tượng gì về anh, thế là ông ta tỏ ra khinh thường ngay.
Ông ta hếch mặt lên đầy kiêu căng, nói: “Nhãi ranh, cậu biết không? Cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy, quỳ xuống xin lỗi con trai tôi thì tôi sẽ tha cho cái mạng chó của cậu “Phụt, ha ha..” Tần Minh bật cười, lần đầu tiên anh gặp một ông chủ lớn tuổi rồi mà vẫn ngây thơ như thế đấy.
Tần Minh tiến lên một bước, vóc dáng anh cao hơn Tào Lực Kiên, anh chất vấn với thái độ cực kỳ ngạo mạn: “Tôi không coi ông ra gì đấy, ông là cái thá gì cơ chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận