Cạnh vòi nước của một nhà vệ sinh công cộng ven đường, Tần Minh cầm tay Tổng Dĩnh, giúp cô ta rửa sạch nước bùn bẩn dính trên tay một cách cẩn thận.
Anh rửa rất tỉ mỉ, ngay cả kẽ móng tay cũng không bỏ qua.
Bởi vì anh biết, Tổng Dĩnh vội vàng đưa ví về cho anh nên mới quên rửa tay, đương nhiên anh phải quý trọng cảm xúc nôn nóng ấy, không thể khiến thư ký riêng của mình thất vọng được.
Thuật dùng người của đế vương tất nhiên chính là tấn công vào tâm lý.
Đương nhiên, Tần Minh tuyệt đối không có ý định nhân cơ hội chấm mút, chẳng qua anh cảm thấy ngón tay của Tổng Dĩnh rất dài, rất mềm.
Thật ra, Tần Minh lo lắng vẩn vơ rồi, Tống Dĩnh không hề cảm thấy bùn dưới cống rãnh bẩn chút nào.
Trước kia cô ta sống ở doanh trại huấn luyện trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương hơn mười năm, trong lúc đó cũng đi chấp hành vô số nhiệm vụ ở khắp các nơi trên thế giới, cô ta từng nhìn thấy địa ngục trần gian còn dơ bẩn hơn, đáng sợ hơn rất nhiều.
Tổng Dĩnh nghĩ, không ngờ lại khiến Tần Minh tự mình rửa sạch cho cô ta chỉ vì chút việc nhỏ này, thế chẳng phải là anh coi trọng cô ta ư?
Cô ta cảm thấy hạnh phúc, giống như lần trước ở biệt thự Vân Sơn, cô ta làm việc đến khuya rồi ngủ gục trên bàn, Tần Minh cũng nhẹ nhàng ôm cô ta về phòng.
Đó là sự dịu dàng Tần Minh dành cho cô ta.
Tống Dĩnh mất ba mẹ ngay từ khi còn nhỏ, luôn huấn luyện ở doanh trại huấn luyện, ngày ngày chịu khổ, cô ta chưa bao giờ cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm của bất kỳ ai, Tần Minh là người đầu tiên đối xử với cô ta như thế.
Tuy đây chỉ là một việc hết sức bình thường với Tần Minh, nhưng trong lòng Tổng Dĩnh lại cực kỳ căng thẳng, toàn thân nóng bừng, cô ta nhìn gò má của anh, cảm thấy anh thật đẹp trai, khiến cô ta không rời mắt đi được.
Mà hành động kỳ lạ của hai người họ cũng khiến nhiều người đi đường bàn tán.
“Này, mau nhìn kìa...!hai người đó là người yêu à? Ngọt ngào quá, anh ấy rửa tay cho bạn gái nghiêm túc thật đấy.
“Chậc chậc, cô nàng ấy đẹp thật, dáng ngon ghê, còn đẹp hơn cả hotgirl Tiktok nữa.
“Thấy không, ánh mắt cô ấy nhìn anh chàng đó kìa, chậc chậc, yêu thật lòng đó.
“Này, cô cậu chiếm bồn rửa tay công cộng hơi lâu rồi, quá đáng lắm đấy nhé.
Muốn khoe ân ái thì đi sang một bên, chúng tôi đi vệ sinh xong cũng phải rửa tay chứ.
“À, xin lỗi cô, bọn cháu đi ngay đây ạ
Tần Minh bỗng nghe thấy một bác gái nhảy múa ở quảng trường bên cạnh mình phần nàn, lập tức nói xin lỗi rồi kéo Tổng Dĩnh đi, dù sao họ cũng rửa sạch rồi.
Tống Dĩnh nhìn cảnh này mà cảm thấy buồn cười, cô ta phát hiện ra Tần Minh rất lễ phép với người bình thường, hoàn toàn không có vẻ kiêu căng của Boss giàu có nhất thế giới.
Cuối cùng Tần Minh lấy giấy vệ sinh thấm ướt lau sạch bùn trên má Tống Dĩnh, khiến khuôn mặt cô ta lại xinh đẹp như cũ.
Khi đối mặt với Tần Minh, Tống Dĩnh sẽ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, đồng thời cũng sẽ biểu lộ sự e thẹn của nữ giới, đấy, khuôn mặt ửng hồng, khóe miệng khẽ cong lên mừng thầm.
Tống Dĩnh hỏi với vẻ mong chờ: “Cậu chủ, khi nào cậu quay về? Cậu vẫn đang giận vì chuyện của ông Thường sao? Ông Thường cũng có cái khó của ông ấy, rất nhiều người phản đối cậu chủ kế thừa tập đoàn, ông ấy nhất định phải đưa ra vài điều kiện mới giành thêm được nhiều sự ủng hộ.
Tần Minh nói: “Tôi có nguyên tắc của tôi, tôi thích tiền, nhưng tôi không muốn làm nô lệ cho tiền bạc.
Trong lúc nghèo khó nhất mỗi ngày tôi chỉ ăn bánh bao, uống nước sôi mà vẫn sống được đấy thôi, tôi sợ gì chứ? Ba nuôi ép tôi phải nghe theo sắp xếp của ông ấy, khống chế cuộc đời tôi, chính là đã đụng chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi rồi.
Mạng sống của tôi thuộc về chính mình, không ai có thể nói này nói nọ về cuộc đời của tôi.”
Tống Dĩnh nghe mà không thể hiểu nổi.
Bởi vì từ nhỏ cô ta đã bị người khác khống chế, huấn luyện, sắp xếp nhiệm vụ, bố trí công việc, cô bị huấn luyện thành một cỗ máy giết người nghe lệnh chủ nhân từ lâu rồi, cho nên không hiểu tự chủ là gì.
Nhưng cô ta không muốn Tần Minh rời khỏi tập đoàn, bởi vì cô ta được sắp xếp cho anh, không có anh thì cũng không có cô ta, việc anh rời đi chẳng khác nào thảm họa diệt vong với cô ta cả.
Tống Dĩnh lo lắng, hỏi: "Lẽ nào cậu chủ muốn vứt bỏ chúng tôi thật ư? Chuyện nhà họ Nhiếp thật sự không phải do chúng tôi làm, là Nhiếp Kiến Dân đầu tư liều lĩnh, còn gặp phải rủi ro nên mới phá sản."
Nhìn dáng vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương mà không biết phải làm sao của Tổng Dĩnh, Tần Minh mềm lòng.
Anh phát hiện mình cũng là dạng người ăn mềm không ăn cứng điển hình.
Anh gãi đầu, nói: "Được rồi, tạm thời tôi sẽ không trở về, đây là cuộc đọ sức giữa tôi và ba nuôi, cô không hiểu đầu.
Nhưng tôi sẽ không đi, tôi bảo đảm đấy”
Tần Minh không phải kẻ ngu, nếu cơ hội giàu sang cực độ này rơi xuống đầu anh thì đương nhiên anh sẽ không nỡ từ bỏ nó, hơn nữa anh cũng biết rõ mình đã không có đường lui, anh chỉ có thể đi tiếp.
Nghe anh nói sẽ không đi, Tống Dĩnh mỉm cười vui vẻ, có thể nói là cười tươi như hoa, trồng vô cùng xinh đẹp.
Cô ta siết chặt năm tay một cách kích động, nói: “Vậy trước khi cậu chủ về, nhất định tôi sẽ xử lý tốt việc kinh doanh của Hoa Hạ.
Tần Minh gật đầu, rồi hỏi: “Có đủ người không? Thích Minh Huy và A Long làm việc thế nào?”
Tống Dĩnh trả lời: “Cậu chủ đúng là có con mắt tinh tường, Thích Minh Huy rất có bản lính, xử lý công việc rất tốt.
Còn A Long hiện nay đang huấn luyện lại đội ngũ vũ trang trong Hoa Hạ, trình độ tăng lên rất nhiều, không hổ là người xuất thân từ lính đặc công của Hoa Hạ."
Tần Minh gật đầu, bên phía tập đoàn hết thảy đều yên ổn, anh cũng yên tâm.
Tần Minh đi ra ngoài xác nhận Tống Dĩnh là người tìm ví về giúp mình, tâm trạng của anh rất tốt.
Nói cho cùng một người phụ nữ tuyệt đẹp như cô ta lại bất chấp tất cả vì ví tiền của anh, hơn nữa còn nói “Tôi là người của cậu”, nếu không có cảm giác gì thì đúng là hòa thượng.
Tần Minh trở lại xem tình trạng của Hà Mộng Cô, không cho Tổng Dĩnh đi theo.
Tống Dĩnh nhìn theo Tần Minh đi về, sau đó cô ta lấy điện thoại ra gọi điện, nói: “Ngày mai tôi muốn thấy được tin cả nhà Tào Lực Kiên biến mất khỏi thành phố Quảng.
Sau khi Tào Cảnh Thành vào tù, phải người đi xử lý cậu ta, tìm một lý do nào đó để Tào Cảnh Thành chết trong tù.
Người ở đầu dây bên kia hỏi, giọng điệu có vẻ chần chừ: “Liệu có khiến nhà họ Tào bất mãn không? Ở thành phố Quảng, tổ trưởng Hầu và nhà họ Tào có nhiều vụ hợp tác làm ăn với nhau, mà Tào Chính Mẫn và Tào Lực Kiên là anh em họ, có lẽ sẽ khiến đối phương không vui.
Tổng Dĩnh hừ lạnh, nói: “Thế thì báo cho Tào Chính Mẫn, nếu nhà họ Tào bọn họ có ý kiến hay ý đồ phản kháng thì tôi sẽ làm cho cả dòng họ Tào cùng biến mất, tôi làm việc chuyên nhổ tận gốc, tuyệt đối không để lại bất kỳ sự uy hiếp tiềm ẩn nào."
Người ở đầu dây bên kia nghe cô ta nói mà run sợ, ngay sau đó đáp lại: “Vâng, thư ký Tống, tôi đi làm ngay”
Tống Dĩnh cúp điện thoại, cô ta nói với giọng lạnh lùng: “Đừng trách tôi độc ác, nếu các người không đâm cậu chủ thì còn giữ được mạng sống, nhưng
Tần Minh trở lại bệnh viện, Hà Mộng Cô xem như đi dạo quỷ môn quan một vòng, tuy sống sót nhưng tinh thần của bà ấy kém đi rất nhiều.
Bạch Ngọc Thuần đi ra khỏi phòng bệnh với vẻ mặt đầy bi thương, Tần Minh thấy thế cũng không biết phải an ủi thế nào, cuộc sống của cô ấy khổ quá rồi.
Tần Minh nói: “Anh quen biết vài người bạn hiểu pháp luật, em có thể kiện nhà họ Tào, nếu thắng kiện thì sẽ được bồi thường”
Bạch Ngọc Thuần đau lòng: “Có tiền hay không không quan trọng.
Đời này mẹ em phải chịu khổ, đau khổ cả một đời rồi, mãi mới được người ta giúp đỡ, sống vui vẻ được vài ngày, thế mà, thế mà lại bị tội.
Tần Minh thầm lắc đầu, với tính cách nhẫn nhục chịu đựng của Hà Mộng Cô, chịu khổ là chắc chắn, bất kỳ ai cũng có thể ức hiếp bà ấy, thế thì làm sao sinh tồn trong xã hội này được?
Bà ấy chỉ có thể dựa vào chồng mình, thế nhưng chồng bà ấy lại đi mất rồi.
Tần Minh không hề muốn Bạch Ngọc Thuần giống như mẹ mình, anh động viên cô ấy “Em phải kiên cường lên, hãy suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn, đừng lúc nào cũng nghĩ phải nhường nhịn người khác.
Nhường nhịn người quan tâm em ấy, chứ đừng nhường nhịn những người làm em đau khổ.
Bạch Ngọc Thuần nhìn Tần Minh, như hiểu mà như không hiểu.
Cô ấy cảm thấy anh nói rất có lý, từ nhỏ đến lớn cô ấy luôn nhấn nhịn, bị người ta bắt nạt thì cô ấy đều nín nhịn, mẹ dạy cô ấy nhẫn nại và trốn tránh.
Chỉ có Tần Minh là người đầu tiên dạy cô ấy phải phản kháng.
Bạch Ngọc Thuần lau nước mắt, nở nụ cười kiên cường và nói: "Ừ, em nghe anh, cảm ơn anh, Tần Minh.
Em thật sự không dám tưởng tượng nếu không có anh giúp đỡ thì em nên làm gì đây?
Tần Minh xoa đầu Bạch Ngọc Thuần, nói: “Ha ha, dù thế nào chúng ta cũng phải sống tiếp, lạc quan hơn là được, cười nhiều lên nữa.
Bỗng nhiên, y tá trong phòng bệnh đi ra kêu to: “Trời ơi, sao lại không thấy bệnh nhân thế này? Hà Mộng Cô ở giường số 6, sao đột nhiên biến mất rồi?”
Có một bệnh nhân chung phòng nói: “Hình như là đi thang máy lên tầng thượng rồi.".