Tần Minh nghe Olmei nói có một nhóm người khả nghi tiến vào khu vực trường học, còn đang chạy sang chỗ hồ không tên, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là sát thủ đến tìm anh.
Nhưng mà bên người anh chắc hẳn vẫn còn có vệ sĩ của đội ám sát, Olmei cũng trông chừng rất kỹ, chắc cũng không xuống tay được chứ?
Tần Minh hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Chắc chắn mục tiêu của bọn họ là nhắm vào tôi không? Sao chưa có phương án hành động?"
Olmei do dự rồi nói: "Nhìn không giống lắm, bọn họ giống như đang bảo vệ một người.
Cậu chủ yên tâm, nếu như có gì khác thường thì tôi sẽ ra tay trước tiên.
Nhưng mà cậu chủ tán gái ở đây thì có thể bị ảnh hưởng, đề nghị đổi địa điểm" "Đệch.
Tôi nói mà, làm sao có thể sống thoải mái, sóng yên biển lặng suốt một tháng trời như vậy được, hóa ra là đang ủ ngầm.
Nhưng mà tôi cũng đã sớm có chuẩn bị rồi, ha ha."
Tần Minh cười gian tà, cầm một chiếc khẩu trang chống bụi từ trong túi ra.
Bình thường ngoại trừ để chống bụi thì lúc gặp phải sự mưu sát nhằm vào anh, Tần Minh sẽ lập tức đeo khẩu trang lên, ít nhiều có thể tránh khỏi sự truy sát, nâng cao xác suất sinh tồn một chút.
Cái chính là ở xã hội hiện đại, bởi vì cũng có rất nhiều nam giới thích đeo khẩu trang nên ngày thường, tỷ lệ nhìn thấy nam giới đeo khẩu trang cũng cao, rất dễ trà trộn vào đó.
Có những lúc, trừ dựa vào vệ sĩ cấp dưới của mình thì cũng phải dựa vào chính mình thôi.
Tần Minh chờ Bạch Ngọc Thuần đi đến, anh trực tiếp kéo tay Bạch Ngọc Thuần nói: "Đi thôi, đổi địa điểm khác." "Hả?" Bạch Ngọc Thuần không hiểu gì cho nên để mặc cho Tần Minh kéo đi, đi theo anh cả đoạn đường.
Nhưng mà hai người vừa mới ra khỏi hồ không tên, đột nhiên một chiếc xe Hồng kỳ của quốc khách dừng lại trước mặt hai người.
Trong nháy mắt, xung quanh Tần Minh cũng ngay lập tức xuất hiện một nhóm lớn lao vụt ra, một đám người mặc đồ đen nhanh chóng tập hợp lại.
A Long và Olmei đồng thời lao ra từ trong bóng tối, nhanh chóng xuất hiện nhưng đứng cách Tần Minh năm bước chân.
Còn những người trong xe Hồng Kỳ hình như cũng bất ngờ, lập tức có ba người trông dáng vẻ vệ sĩ xuống xe, bảo vệ xe, tay cũng đút vào trong áo làm động tác lúc nào cũng sẵn sàng rút vũ khí ra.
Sau đó, ngay lập tức có mấy chiếc xe con khác cũng tới hỗ trợ.
Ngay lập tức, bầu không khí cả hai bên trở nên căng thẳng.
Tần Minh nhạy bén nhận ra được ý đồ của đối phương dường như cũng không phải muốn chiến đấu sống còn với nhau mà chỉ là muốn bảo vệ một nhân vật quan trọng mà thôi.
Chẳng lẽ là ngẫu nhiên đến hồ không tên thôi à?
Bạch Ngọc Thuần phát hiện mình bị hai nhóm người bao vây, căng thẳng hỏi: "Tần Minh, sao thế, sao đột nhiên lại có nhiều người vậy? Anh biết bọn họ sao? Đây có phải là ông chủ của anh không? Người giàu có tốt bụng đã trả tiền thuốc men cho mẹ em ấy?"
Tần Minh phủ nhận nói: "Không phải ông ấy.
Anh cũng không quen, cứ xem trước đã."
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước xuống từ trên chiếc xe Hồng Kỳ của quốc khách, ông mặc âu phục, đi giày da, khuôn mặt vuông vắn đầy uy quyền và anh tuấn.
Vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Thuần, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và kích động.
"Tiểu Thuần? Con là Tiểu Thuần đúng không?" Người đàn ông kinh ngạc thốt lên: "Con thật giống với mẹ của con."
Tần Minh vô cùng kinh ngạc, người đàn ông uy quyền và anh tuấn, ánh mắt của ông ấy không hề đặt lên người Tần Minh mà trái lại rơi lên người Bạch Ngọc Thuần, đây là tìm Bạch Ngọc Thuận sao?
Bạch Ngọc Thuần hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, đây là sao? Người này là ai? Tại sao lại nói những lời này?
Tần Minh che chở cho Bạch Ngọc Thuần hỏi: “Ông là ai? Làm cái thì thế? Bảo người của ông rút lui đi."
Người đàn ông có gương mặt vuông vắn nhìn xung quanh rồi ý thức được người của Tần Minh nhiều hơn, hơn nữa đối phương còn đeo khẩu trang, không nhìn được mặt mũi.
Nhưng ánh mắt rất có khí thế, lại thấy tay anh cũng đang kéo tay Bạch Ngọc Thuần, dường như quan hệ của hai người rất thân thiết.
"Tôi là Bạch Kính Đình." Người đàn ông mặt vuông vắn trầm giọng nói: "Tôi là ba của Bạch Ngọc Thuần."
Tần Minh và Bạch Ngọc Thuần đều lấy làm kinh hãi, chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Bạch Kính Đình lấy một bức hình cũ kỳ từ hai mươi năm trước ra, lúc Bạch Ngọc Thuần còn nhỏ đã có ảnh màu rồi, là Bạch Kính Đình, Hà Mộng Cô lúc còn trẻ, Bạch Đại Hữu mới có mấy tuổi cùng với đứa trẻ sơ sinh Bạch Ngọc Thuần vẫn còn đang quấn tã.
Bạch Kính Đình nói: "Còn có rất nhiều những bức hình như vậy nữa.
Lúc ấy ba đưa cho Hà Mộng Cô một cái máy chụp ảnh, cô ấy rất thích chụp hình.
Con nhìn này, lúc Tiểu Thuần con biết đi rồi vẫn còn ngồi trên cổ ba để xuống ruộng.
Vừa nói, Bạch Kính Đình vừa đem ra nhiều hình hơn, mỗi một tấm hình đều là ảnh chụp chung của cô ấy và người nhà.
Bạch Ngọc Thuần nhìn từng bức hình một trong lòng nổi lên một trận sóng gió cuồn cuộn, biểu cảm phức tạp.
Những bức hình này quả thật là giống với rất nhiều những bức hình cũ ở trong nhà cô Người trong hình cũng chính là Bạch Kính Đình trước mặt là ba ruột của cô ấy.
Chỉ là năm tháng khiến cho gương mặt lộ rõ vẻ già nua nhưng mà rõ ràng là cùng một người.
Lần này, Tần Minh nhìn cũng hiểu, hóa ra là đến tìm Bạch Ngọc Thuần chứ không phải đến tìm anh.
"Ông là ba sao? Nhiều năm như vậy rồi, tại sao ông lại không về?" Bạch Ngọc Thuần cầm một xấp hình trên tay mình, âm thanh khẽ run run, không dám tin rằng ba mình lái xe sang, ra ngoài còn có vệ sĩ.
Còn mẹ cô ấy thì bởi vì nghèo khổ mà mất mạng, cô cũng bởi vì nghèo khổ mà thường xuyên phải chịu sự bắt nạt của bạn bè trong sân trường.
Bạch Kính Đình bùi ngùi nói: "Tiểu Thuần, ba có nỗi khổ riêng.
Ba phải trốn tránh kẻ thù, trốn suốt hai mươi năm cũng đấu đá suốt hai mươi năm.
Cho đến năm ngoái, mọi chuyện mới kết thúc, ba mới dám đi tìm con." "Mọi người đã không còn ở căn nhà mà ông bà để lại ở thôn Áo Khẩu, quê cũ Tứ Xuyên nữa.
Ba qua đó, mấy mẫu ruộng cạnh nhau đều bán cho bà Vương của thôn đúng không?"
Bạch Ngọc Thuần gật đầu: "Ba năm trước đã bán cho bà Vương lấy bốn nghìn tệ rồi."
Bạch Kính Đình lại nói: "Ba lại lên thị trấn tìm mọi người, kết quả là lúc tìm được thì cả nhà lại không có người ở, sau khi hỏi thăm mới biết được là con đã đến thành phố Quảng để học đại học rồi, Hà Mộng Cô cũng đưa con trai đến.
Cho nên, ba lập tức tìm đến thành phố Quảng" "Đúng rồi, mẹ và anh trai con đâu? Nó đây sao?" Nói xong, Bạch Kính Đình chỉ vào Tần Minh.
Nhắc đến người trong nhà, sắc mặt Bạch Ngọc Thuần ảm đạm, không biết nên mở miệng như thế nào.
Nói thẳng ra là Bạch Đại Hữu tức giận làm mẹ nhảy lầu tự sát, sau đó bị bắt vì tội đầu độc ư?
Tần Minh lắc đầu phủ nhận, nói: "Bạch Đại Hữu không có ở đây, Hà Mộng Cô đã không còn nữa rồi." "Không còn nữa?" Bạch Kính Đình trợn mắt hốc mồm, đau khổ nói: "Cô ấy không còn nữa, đây...!À, đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác đi."
Bạch Ngọc Thuần có chút kháng cự, cô ấy không nắm được chủ ý đành nhìn Tần Minh.
Bạch Kính Đinh sốt ruột nói: "Con à, ba biết, nhiều năm như vậy rồi, ba nợ con quá nhiều.
Nhưng mà chuyện năm đó.
Ba thật sự không biết phải làm sao.
Mong con có thể cho ba cơ hội bù đắp và giải thích, được không?"
Tần Minh lại cảm thấy đây là một khởi đầu tốt, anh nói: "Nếu quả thật là ba ruột của em, anh cảm thấy nên nói chuyện một chút.
Những người này, mọi người đều ở ngoài canh chừng hết đi, chú Bạch cùng tôi đi vào đi."
Bạch Kính Đình thấp thỏm nhìn Bạch Ngọc Thuần nói: "Lúc rời khỏi con, con mới có hai tuổi.
Mười tám năm trôi qua, con đã lớn vậy rồi, con lớn lên cũng rất giống mẹ con.
Bạch Ngọc Thuần hỏi: "Năm đó ông có nỗi khổ giấ
Bạch Kính Đình thở dài: "Năm đó ba sống chung với mẹ con, bị kẻ thích mẹ con thù ghét.
Vì đoạt được mẹ con, ông ta không chừa bất kỳ thủ đoạn nào để phá hoại gia đình chúng ta cả.
Chuyện làm ăn của ba bị chèn ép, công ty phá sản.
Mẹ con vừa sinh con ra đã bị bọn chúng bắt đi.
Ba chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay để bảo vệ con, chạy xuôi về phương nam lãnh nạn, cho đến khi.