Tần Minh đi vào sân khấu phát sóng trực tiếp trong đài truyền hình, hầu hết khán giả đều đã xem xong mấy tiết mục rồi, anh thong thả đến muộn, cầm vé đi đến chỗ ngồi ở hàng ghế đầu thì phát hiện những người bên cạnh đều là bác trai bác gái, có cả một số lão thành cách mạng.
Loại hình kịch sân khấu ca ngợi lịch sử cách mạng như thế này cũng là sở thích hàng đầu của mấy bác trai bác gái.
Trên ghế ngồi của anh còn đặt một chiếc túi nhỏ màu đen, Tần Minh thầm nghĩ rằng đây là niềm vui bất ngờ mà Mộc Tư Thuần đã nói u?
Tần Minh thầm nghĩ, không lẽ là quà tặng dành cho mình? Dù sao rất nhiều fan cuồng bên ngoài đều có không ít quà.
Tần Minh mở chiếc túi ra, anh vừa sờ thì cầm phải chiếc quần lót nữ, sau đó lấy ra toàn bộ quần áo lót bên trong.
Tần Minh sợ hãi kêu lên một tiếng, đây là quần áo của Mộc Tư Thuần sao? Không, sao quần lót này lại nhỏ như vậy? Lại còn là kiểu rất dễ thương.
Bác trai bác gái xung quanh thấy anh đột nhiên lấy ra một chiếc quần lót nữ hình đầu gấu thì đều nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, ánh mắt đó như muốn nói: Chàng trai à, trong sân khấu kịch với bầu không khí trang nghiêm như vậy mà cậu định đội quần lót nữ lên đầu, sau đó lên sân khấu múa hay sao?
Sắp đến tiết mục tiếp theo rồi, Tần Minh đột nhiên làm vậy khiến mọi người xung quanh đều cho rằng anh là một tên biến thái có ý định quấy rối, ánh mắt của mọi người đều trở nên tức giận.
Tần Minh sợ tới mức vội vàng nhét tất cả lại trong túi, xấu hổ quá đi mất, chỗ ngồi của anh ở hàng ghế trước nên khá dễ khiến người khác chú ý, bác trai bác gái xung quanh đều dõi theo anh, có thể nói là nhìn chăm chăm vào anh, Tần Minh xấu hổ đến mức rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Khụ, khụ” Có một bác trai mặc quân phục họ khan hai tiếng, tựa như đang cảnh cáo Tần Minh rằng cậu đừng có gây chuyện.
Tần Minh cảm thấy thật oan uổng, Mộc Tư Thuần nào có niềm vui bất ngờ gì chứ, đây rõ ràng là kinh hãi thì có.
“Con nhóc thối này” Tần Minh bật cười với vẻ bất lực, anh đành phải ôm quần áo của Mộc Tư Thuần và yên lặng chờ vở kịch sân khấu bắt đầu.
Sau khi MC trên sân khấu vừa dứt lời thì từng tiếng kèn phát lệnh tấn công vang lên, vở kịch sân khấu do Liêu Thanh Tuyền biên đạo đã bắt đầu, điều khiến Tần Minh kinh ngạc chính là vai diễn của Mộc Tư Thuần không phải là nữ chính mà là một nữ binh y hy sinh anh dũng, đây chỉ là một vai phụ.
Tần Minh cho rằng cách chọn vai của Liêu Thanh Tuyền rất tốt, nữ binh y rất xinh đẹp và có nhiều mảnh khỏe, tuy không phải là nhân vật chính nhưng cũng có không ít động tác múa, rất phù hợp với hình tượng của Mộc Tư Thuần.
Xuyên suốt toàn bộ tiết mục, ngoài các điệu múa gốc ra thì có cả nội dung câu chuyện đã được đổi mới, hơn nữa tiết mục này còn ca ngợi lịch sử cách mạng khiến cả khán đài đều vỗ tay tán thưởng.
Tần Minh cũng cảm thấy ngưỡng mộ năng lực của Liêu Thanh Tuyền, mặc dù diễn viên múa hàng đầu quốc gia còn rất trẻ tuổi nhưng lại vô cùng tài giỏi.
Sau khi tiết mục kết thúc, anh xách theo quần áo của Mộc Tư Thuần, lén lút chuồn ra ngoài đưa cho cô ta.
Tần Minh vào phòng thay đồ ở hậu trường thì nhìn thấy Mộc Tư Thuần đang đợi mình, đối phương lập tức nở nụ cười: “Ha ha ha, anh rể, vừa rồi em đã trông thấy dáng vẻ xấu hổ của anh rồi, ha ha ha.
Tần Minh trợn trắng mắt, anh trách móc: “Cái đồ quỷ sứ nhà em, lão thành cách mạng bên cạnh thấy anh đột nhiên lấy đồ lót nữ ra thì đều muốn đánh cho anh một trận
Mộc Tư Thuần cười nghiêng ngả, cô ta nhưởng mày và nói: “Thế nào, anh rể? Quần áo của em có thơm không? Anh có làm chuyện xấu xa gì không?”
Tần Minh lên tiếng: “Ý tưởng này của em mới xấu xa thì có.
Toàn gây thêm phiền phức cho anh mà thôi.”
Mộc Tư Thuần đắc ý nói: “Ha ha ha, ai bảo ngày nào anh cũng không đến xem em biểu diễn.
Nói đi, một tháng nay anh đi đâu vậy? Có phải muốn ngoại tình hay không? Em đi mách chị gái em.
Tần Minh nói với vẻ cạn lời: “Em nói cái gì vậy.
À đúng, tối nay tới nhà em, nhất định phải giải thích rõ một số chuyện”
Mộc Tư Thuần lập tức bảo: “Tối nay không về nhà đâu.
Em có một bữa tiệc, hôm qua có một đạo diễn lớn đã liên lạc với em và nói rằng muốn cho em làm nữ chính, ông ta nói tối nay em đến nhà ông ta để bàn về kịch bản”
Tần Minh híp mắt lại và nói: “Đêm hôm khuya khoắt mà bàn kịch bản cái gì, lại còn ở nhà của ông ta? Em không cảm thấy cái bẫy này rất quen sao?”
Mộc Tư Thuần mím môi cười hì hì và nói: “Anh rể, anh đừng lo lắng, chẳng phải còn có anh ở đó sao? Bất kể ông ta bàn kịch bản hay chơi quy tắc ngầm, miễn là anh ở đó thì em đều yên tâm.
Chị em đã dặn anh chăm sóc tốt cho em rồi, nếu em có gặp chuyện gì hoặc phải chịu thiệt chịu khổ thì chị em sẽ không tha cho anh đâu.
Tần Minh cảm thấy đau đầu, chẳng trách cô ta lại muốn tìm anh, hóa ra là đi làm vệ sĩ.
Mộc Tư Thuần lên tiếng: “Anh rể, hợp đồng biểu diễn lần này của em đã kết thúc rồi.
Em kiếm được tổng cộng hai trăm mười nghìn, chia cho anh một nửa.
Dù sao thì nếu không có sự giúp đỡ của anh thì chưa chắc em có thể tham gia.
Tần Minh lắc đầu và nói: “Có tiền thì tự mình giữ đi, cũng không dễ gì kiếm được số tiền này, là do em làm ra.
Mộc Tư Thuần bảo: “Đúng vậy, nghe nói lần trước cô em đã cho anh rất nhiều tiền.
Anh rể, bây giờ anh có nhiều tiền hơn em.
Ôi...!Anh rể, em không muốn lái xe Porsche nữa, anh mua Ferrari tặng em được không? Đúng rồi, em còn muốn có du thuyền, dạo này ngày nào anh cả cũng lái du thuyền đi tán gái.
Tần Minh híp mắt lại và nói: “Sao nào? Nhanh như vậy mà đã không chịu được vất vả? Muốn hưởng thụ rồi à? Chị gái em vẫn đang cực khổ lập nghiệp ở Bắc Kinh đấy.
Mộc Tư Thuần tức giận nói: “Anh rể thật là keo kiệt.
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Tần Minh muốn đi tìm Liêu Thanh Tuyền nhưng cô ta lại quá bận, không thấy bóng dáng đâu.
Tần Minh đành phải đi cùng Mộc Tư Thuần đến nhà vị đạo diễn lớn nào đó để bàn kịch bản.
Mộc Tư Thuần lái chiếc Porsche đến khu biệt thự ven biển ở thành phố Quảng, những người sống ở đây không giàu sang thì cũng quyền quý, điều khác với khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn chính là người sống ở đây đều là những doanh nhân bận rộn, hộ gia đình giàu có cùng với một số thành phần trí thức và nghệ sĩ nổi tiếng, thậm chí còn có cả bồ nhí, mà đa số người sống ở biệt thự Đỉnh Vân Sơn đều là giới quyền lực.
Mặc dù khu biệt thự cảnh biển thành phố Quảng này sang trọng hơn, nhưng so về thế lực và tầm ảnh hưởng thì những hộ gia đình ở khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn lại có cấp bậc cao hơn.
Mấy chiếc du thuyền tư nhân của Tần Minh cũng cập bến ở nơi này, lần đến đây gần nhất đã là hơn một tháng trước.
Hai người đi đến trước cửa của một căn biệt thự, có rất nhiều xe van đang đậu sẵn ở đây, hơn nữa họ vừa dừng xe thì có một số phóng viên giải trí lập tức chen đến.
Tần Minh tưởng rằng bọn họ muốn phỏng vấn Mộc Tư Thuần nên vội vàng che chở cho cô ta, nhưng bọn họ vừa thấy hai người thì không biết là ai, cũng chẳng phải nghệ sĩ lớn gì nên đành thất vọng giải tán, có người còn than thở lãng phí.
Mộc Tư Thuần tức giận bĩu môi: “Gì chứ? Bây giờ thì làm lơ tôi, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho mấy người không thể trèo cao
Tần Minh bật cười: “Đám chó săn này muốn chụp chút tin tức bên lề, đương nhiên bọn họ không có hứng thú với một người không có tên tuổi như em rồi.”
Tần Minh thấy căn biệt thự này rất lớn, có bể bơi, vườn hoa, nhà để xe, còn có cả người giúp việc.
Anh hỏi: “Tiểu Thuần, đây là đạo diễn nào thế? Giàu có như vậy?”
Mộc Tư Thuần nói: “Là một đạo diễn rất tài năng, đạo diễn Phùng, Phùng Đại Cương.
Tần Minh lên tiếng: “Ồ, là đạo diễn Phùng.
Anh đã từng xem phim của ông ta, rất hay, các sao nữ nổi tiếng từ phim của ông ta đều được gọi là “cô nàng Phùng”.
Nghe nói những năm gần đây ông ta cũng bắt đầu thích dùng người mới, nếu là đạo diễn Phùng thì có lẽ tối nay không có vấn đề gì lớn.
Mộc Tư Thuần đắc ý nói: “Ha ha ha, anh rể, nếu không thì anh cho rằng thế nào? Nếu là tiệc rượu thác loạn thì em sẽ chẳng đến đâu.
Ngoài em ra thì tối nay cũng có một số sao nữ và nhiều người mới khác nữa, đạo diễn Phùng nói ngày mai ông ta có chuyến bay nên tối nay mới vội vã đến phỏng vấn.
Đây là cơ hội hiếm có nên phải nắm chắc.” “Chao ôi, cẩn thận ~ ối.
Trên gác lửng bên 2 cạnh vang lên một tiếng cười nhạo đầy vẻ hả hê.
Sau đó một cốc cà phê rơi xuống đầu Mộc Tư Thuần, “ào” một tiếng, bộ quần áo trắng tinh của Mộc Tư Thuần đều bị nhuộm thành màu cà phê, mái tóc cũng ướt sũng, khiến cả người cô ta ướt như chuột lột.
Tần Minh tức giận ngẩng đầu, làm gì vậy?
Nhưng ngay lúc anh ngẩng đầu lên thì phát hiện hóa ra lại là người quen, đối phương cố tình!
Người phụ nữ trên gác cố ý nói: “Ồ...!Ngại quá đi mất...!Ai bảo cô đi đường không có mắt chứ? Giờ thì xui xẻo rồi?”.