Thiếu Gia Ngông Cuồng


“Cô làm sao vậy? Sao có thể vứt rác bừa bãi được?” Mộc Tư Thuần tức giận nhìn lên trên gác.
Trên đó có ba người phụ nữ đang đứng, chẳng phải là cô ả nâng ngực Tiểu Na từng tham gia buổi phỏng vấn của công ty Liêu Thanh Tuyền và hai cô bạn thân của ả sao.
Trong lần tuyển chọn trước đó, cô ả còn ngang ngược chen ngang, ỷ rằng có quan hệ với Quản Ninh mà muốn làm gì thì làm, còn cố tình làm bẩn quần áo của Mộc Tư Thuần, không ngờ hôm nay đụng mặt, bọn họ lại giở trò cũ.
Một cô ả có khuôn mặt trái xoan kế bên Tiểu Na tỏ vẻ đắc ý và nói: “Ồ, ngại quá, tôi vô tình đụng phải chiếc cốc mà ai đó để ở đây.

Ê, các người đi đường cũng không mở mắt à? Có đồ vật rơi xuống mà cũng không biết tránh sao?”
Mộc Tư Thuần tức giận nói: “Các cô, các cô khinh người quá đáng.

Tôi đã trêu chọc các cô à?”
Cô ả mặt trái xoan nói với vẻ khinh bỉ: “Cơn gió vừa nãy thổi cốc cà phê này rơi xuống dưới, liên quan gì đến chúng tôi? Hả? Cốc cả phê này cũng không phải do chúng tôi uống xong rồi để đây, liên quan gì đến chúng tôi? Hå?"
Tần Minh nhìn đầu tóc Mộc Tư Thuần đều ướt sũng, cô ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho buổi tuyển chọn này, vừa đến đã bị người khác chơi xấu, sao anh có thể nhịn được?
Không vì điều gì khác, chỉ vì một câu mà cô ta đã nói lúc chiều “Em kiếm được tổng cộng hai trăm mười nghìn, chia cho anh một nửa”, Tần Minh cũng muốn đứng ra giúp Mộc Tư Thuần.
Tần Minh nổi giận đùng đùng đi lên gác, mấy con khốn này thích chèn ép người khác, không cho một bài học thì không chịu được.

"ối, đánh người, đánh người!” Ả mặt trái xoan hét lớn một tiếng, lập tức khiến không ít người ra khỏi phòng.
Có mấy diễn viên nam anh tuấn, cũng có gã đàn ông lạnh lùng, xem ra đều là diễn viên, bọn họ giao ả bơm ngực và mặt trái xoan cho bảo vệ.

“Ai dám ra tay đánh người ở đây?” “Anh làm gì vậy? Đây là nơi nào? Biệt thự của đạo diễn Phùng đấy, anh dám ra tay ở đây à?" “Anh là...!lái xe của công ty nào?”
Sau khi được mấy người đàn ông bảo vệ, ả mặt trái xoan và ả nâng ngực đều bày ra vẻ mặt đắc ý với Tần Minh, mấy ả có chỗ dựa nên không sợ.
Tần Minh nhìn mấy diễn viên tuyến mười tám này không nắm rõ tình hình mà lại ra mặt lung tung, anh lập tức nổi giận, chỉ vào ả mặt trái xoan và tức giận nói: “Ba cô ả này cố ý đổ cà phê từ trên gác xuống khiến đầu em gái tôi toàn là cà phê, quần áo cũng bị bẩn, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên.

Ả mặt trái xoan nói với vẻ rất oan ức: “Tôi đã giải thích rồi.

Vừa nãy có một cơn gió thổi làm đổ cà phê xuống dưới, tôi có ý tốt nhắc nhở hai người cẩn thận nhưng không ngờ hai người lại lên đây.

Thật quá đáng”
Một diễn viên nam trắng trẻo đẹp trai nói: “Anh tận mắt nhìn thấy sao?”
Tần Minh lắc đầu và nói: “Cũng không phải là tận mắt nhìn thấy, nhưng ở vị trí đó chỉ có ba người bọn họ.

Trời nắng nóng như vậy, anh thử nói xem đột nhiên có một cơn gió ư? Hơn nữa thái độ của ba người này rất tệ, chúng tôi cũng có xích mích với mấy ả, chắc chắn là do bọn họ làm.
Ả nâng ngực lớn tiếng nói: "Anh vụ oan cho chúng tôi, hai người mới là kẻ chẳng có gì tốt đẹp cả.

Lần trước đi tham gia buổi tuyển chọn, chẳng phải anh dựa vào quan hệ bám váy đàn bà của mình nên cô em gái này của anh mới được đi cửa sau sao?”
Tần Minh hung dữ phản bác: “Tôi còn chưa nói đến chuyện cô nhất quyết chen ngang đâu, chẳng phải Quản Ninh là anh họ của cô ư.

Ô, nghe nói bởi vì tính kế ông chủ của mình mà anh ta đã bị ngành đưa vào danh sách đen.

Bây giờ không có bất kỳ ai trong ngành múa muốn thuê anh ta cả, sao cô không đi an ủi anh ta một chút? “Anh!” Ả nâng ngực bị Tần Minh phản bác đến nỗi không nói nên lời.

“Quả là một chàng trai miệng lưỡi sắc bén.

Đột nhiên có một người phụ nữ tao nhã bước ra khỏi phòng, vóc dáng của cô ta cao gầy, làn da được chăm sóc rất tốt, dáng người có lồi có lõm, trên người mặc một chiếc váy lửng màu nâu.

Tần Minh cũng rất kinh ngạc, đây chẳng phải là nữ diễn viên nổi tiếng Đào Thanh Thanh sao?
Đào Thanh Thanh cũng được coi là nữ diễn viên hạng B.

Cô ta là nữ nghệ sĩ hàng đầu của công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông và giải trí Hưng Thái, từng xuất hiện trong nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh nổi tiếng, cô ta được coi là một nữ diễn viên rất có năng lực.
Đặc biệt là bộ phim “The Temptation of Returning Hetown” đã giúp vị trí của cô ta trở nên vững chắc trong giới.

“Chị Đào..." “Chị Đào...!“Chị Đào...
Đào Thanh Thanh vừa xuất hiện, người xung quanh đều tự động nhường đường, điều này có thể cho thấy rõ địa vị của Đào Thanh Thanh trong giới.
Ả nâng ngực lại bắt đầu khóc lóc kể lể: “Chị Đào, chúng em bị oan, chúng em chỉ đứng ở cửa thảo luận kịch bản và bắt chước kỹ năng diễn xuất.

Đột nhiên một cơn gió thổi qua khiến cà phê bị ai đó đặt ở trên lan can gác lửng này đổ xuống dưới.

Em có lòng tốt nhắc nhở bọn họ cẩn thận, bọn họ chẳng những không tránh mà còn bắt bẻ bọn em, hu hu..
Đào Thanh Thanh vỗ về ả nâng ngực và an ủi: "Được rồi, chúng ta đều làm chung một công ty, em yên tâm, chị sẽ không để yên đâu.

Mấy người kia, hai người làm ở công ty nào vậy?”
Tần Minh nói: “Chúng tôi không có công ty, được mời tới đây!
Vừa nghe tin hai người còn chưa ký hợp đồng với công ty giải trí nào, Đào Thanh Thanh lập tức nói: "Vậy anh cũng nghe thấy rồi đấy, đây là chuyện ngoài ý muốn, anh có thể cảm ơn, nhưng chúng tôi không có lý do gì để xin lỗi.


Trừ khi anh đưa ra được bằng chứng.
Tần Minh tức giận nói: “Cô là diễn viên nổi tiếng mà lại bao che cho ba người bọn họ, ba cô ả có đức hạnh gì? Lúc phỏng vấn thì muốn chen ngang, còn cố ý làm bẩn quần áo của đối thủ cạnh tranh.
Một gã râu ria bên cạnh mắng: “Thằng nhóc, mày tỏ ra tôn trọng một chút đi, mày có bằng chứng gì?”
Một nam diễn viên trắng trẻo bảnh bao khác hét lên: “Đừng ở đây tự khiến mình xấu hổ nữa, anh coi hai người các anh là nhân vật chính trong bộ phim tình cảm buồn à? Ai cũng muốn nhắm vào hai người chắc? Lúc nào cũng ra vẻ như bị người khác nhằm vào, có phải là muốn thu hút sự chú ý của đạo diễn Phùng không? Muốn nở mày nở mặt?”
Mộc Tư Thuần kéo ống tay áo Tần Minh với vẻ uất ức: “Anh rể.
Cô ta thấy bên phía ả mặt trái xoan và ả nâng ngực ngoại trừ có đàn chị trong công ty làm chỗ dựa thì còn có một số “anh hùng” không rõ đúng sai mà đã đứng ra giúp đỡ, bọn họ mồm năm miệng mười, không ngừng đổ lỗi cho Tần Minh.
Rõ ràng hai người mới là người bị hại, nhưng bây giờ lại bị coi như bên sai, đúng là tức điên người.
Nhưng cũng hết cách, vì Mộc Tư Thuần đã lựa chọn khiêm tốn, không cậy gia thế, không cậy tư bản thì sẽ bị chèn ép đủ đường, không có lý lịch mà vẫn thuận buồm xuôi gió mới là chuyện hiếm lạ
Tần Minh an ủi cô ta: “Không sao, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.
Tần Minh giận quá hóa cười, anh nói với đám người Đào Thanh Thanh: “Được rồi, các người đã không chịu thừa nhận thì tôi cũng không phải là không có cách.

Anh nhặt cốc cà phê giấy trên mặt đất lên, chỉ vào hai chiếc cốc giấy khác trên lan can và nói: “Cốc giấy này màu trắng, vết son trên đó rất rõ ràng.

Hơn nữa có lẽ đàn ông sẽ không dùng son môi nữ tính như vậy nhỉ? Thưa các cô các bà, xin hỏi trong số mọi người có những ai uống cà phê?”
Anh vừa dứt lời, thoáng cái đã lọc ra được một nhóm người.
Đặc biệt là Tần Minh đã phát hiện vết son trên cốc giấy nên phạm vi đã được thu hẹp đáng kể.

“Anh rể!” Mộc Tư Thuần lập tức mừng rỡ siết chặt nắm tay, cô ta cảm thấy vui mừng trước khả năng quan sát nhạy bén của Trần Minh, đồng thời cũng mong chờ Tần Minh có thể lật ngược thế cục.
Tần Minh cầm ba chiếc cốc giấy lên và nói: “Đây là một thỏi Chanel Rouge Allure Ink màu 196; đây là thỏi son bóng Rouge Coco Gloss màu 754; còn vết son trên chiếc cốc bị rơi xuống này là Rouge Allure Velvet, có lẽ là màu số 56.

Mời mọi người hãy đối chiếu với màu son trên môi của ba người bọn họ, có vẻ như mới vừa tô xong
Mọi người thấy Tần Minh phân tích rất rõ ràng mạch lạc thì đều sững sờ, không ngờ một chàng trai bình thường như vậy lại có thể nói chuyện rõ ràng mạch lạc với phụ nữ, mọi người không thể không tin, đồng loạt nhìn mấy cô ả mặt trái xoan và nâng ngực.
Ả nâng ngực thông minh nhất, cô ả vội vàng thè lưỡi liếm hết son trên môi.
Nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại.


Đây chẳng phải là hành vi giấu đầu lòi đuôi sao? Hơn nữa cô ả cũng chưa luyện kỹ năng liếm của mình tới nơi tới chốn, liếm cũng không sạch, môi trên và môi dưới đều còn vết son.
Mộc Tư Thuần chế giễu: “Không cần kiểm nữa, vết son rõ ràng như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi có thể nhận ra rồi.

Nếu cô còn liếm nữa thì tôi bắt cô đổ đồ trong túi xách ra, chắc chắn son vẫn còn trong túi.
Ba cô ả đều vô thức vươn tay nắm chặt túi của mình, bọn họ bị chất vấn đến nỗi không nói nên lời.
Hành động của ả nâng ngực khiến Đào Thanh Thanh mất tự tin hơn.
Mấy diễn viên nam bảnh bao và mấy gã đàn ông lạnh lùng vừa bao che cho các ả cũng tỏ ra xấu hổ, dường như phân tích của Tân Minh càng ngày càng có lý.
Tần Minh bước lên trước và nói: “Cô Đào, tôi thấy cô không tô son, tôi chắc chắn luôn rằng chiếc cốc giấy đó không phải do cô làm đổ.

Phiền cô hãy lấy ra chiếc cốc mà ba người này đã uống trong phòng.”
Lời nói của Tần Minh càng khiến bọn họ không còn lời nào để nói nữa.
Trong gác lửng này là phòng nghỉ, nơi các diễn viên này có thể trò chuyện và uống trà, mọi người trong phòng đang pha trà đạo, mà nữ giới khác trong phòng càng không có khả năng là người có liên quan.
Bọn họ đột nhiên nhớ ra là ba ả Tiểu Na nâng ngực bưng cà phê tới chào hỏi, nhưng bởi vì không quá quen nên đành phải đứng nói chuyện phiếm ở lan can gác lửng.
Trong phút chốc, Tần Minh khiến bọn họ đều không nói nên lời.
Tần Minh nói: "Sự thật thuyết phục hơn lời biện luận, nhân phẩm đã thấp kém còn dùng cách này để nhắm vào đối thủ cạnh tranh, cô thật sự coi chúng tôi là kẻ dễ bị bắt nạt à?”
Nói xong, Tần Minh lập tức cầm cốc cà phê trong tay và hắt thắng vào mặt bọn họ.

“Á!” Ba ả Tiểu Na đều không kịp phòng bị, vừa rồi Tần Minh cầm cốc giấy phân tích, mấy ả quên mất trước đây Tần Minh cũng từng hắt nước vào bọn họ.
Lần này, toàn thân ba cô ả đều bẩn thỉu.

“Anh!” Đào Thanh Thanh sợ đến nỗi run lên, cô ta vội vàng lùi về phía sau mấy bước, sau đó tức giận mắng: “Anh, hai người đi ra ngoài cho tôi! Cút ngay cho tôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận